THỦY CHUNG
Người đi tìm ngọc! Ngọc trong lòng đá.
Anh tìm thủy chung! Em trong lòng mẹ.
Gian nan một đời rồi anh cũng sẽ
Được ở bên em, anh không còn trẻ.
Những mùa xuân bay qua đời rất lẹ.
Em bên hiên để anh vẽ chân mày.
Gió thu lạnh lá vàng rơi thật khẽ
Có mùi hương nào quyện tóc em mang.
Môi em mọng men rượu nồng đêm cũ
Của riêng anh phủ dụ bởi ái tình.
Em dâng hiến, cho lòng anh ấp ủ.
Nuôi dài thêm khao khát được bao lần.
Anh cho hết mà lòng anh chưa thoả
Lụa Tây Thi em mặc buổi xuân sang
Anh mơ ước bây giờ anh mười chín
Cõng em đi qua khắp nẽo đường làng
Anh dựng lều trên thảo nguyên mời gọi.
Ánh lửa hồng du mục chỉ đôi ta
Anh vắt sữa bầy cưù cho em uống.
Nướng thịt rừng, rượu đắng, hát tình ca.
Em em ơi! Đừng nghĩ anh đã già'
Lửa ái tình sẽ thiêu rụi hoàng cung.
Nếu Hoàng Hậu không còn sũng ái
Thì em ơi! Hãy chung thủy song hành
Nguyễn Thị Ánh Nguyệt
(Houston, TX, USA)
*
Võ Công Liêm
THI CA NGẪU HỨNG
xuân chưa về đã thấy chim én lượn
chim bay vào mây xa
không để lại dấu tích
chỉ một vờn mây trắng bay
những cụm hoa thạch thảo
nằm trơ mình với núi cao
thương thay xuân không về đón lấy
nhánh tương tư nhánh mong manh trước gió
một chút tình bỏ lại đường mưa
xa quê nhà xuôi nam tỉnh lẻ
biết nơi nào trú ẩn
gặp bạn cũ xẻ miếng cơm manh áo
lót đường mấy dậm sơn khê
tháng giêng ăn tết xa nhà
tìm nhau để gặp mộng đà thả neo
dõi mắt thời gian khốn đốn năm nào
thương đời thương kiếp phong ba
phù thế giáo trong mắt trần tục
trông cảnh tiến một chương ly ngữ
hái sen với giấc chiêm bao
thấy em trong mộng tưởng như đời thường
sen nhả tơ sen
nhựa sen vướng gót
tình không dứt được
chẳng biết giờ đây em ở nơi mô ?
ngày lạnh lùng khôn tả
đêm chuốc sầu tự thú
muốn về thăm đợi mãi ngọn thu phong
gió nơi đâu cho lá vàng bay . cuối đường trần
ta vẫn đợi dù trời đã ngã hoàng hôn
áo thổi ngoài thân trùm huyễn hoặc
bóng mây ngang qua quầng mắt nhớ
quê nhà xa lắc xa lơ
nỗi lòng quan tái biết đâu mà tìm
‘long nhãn trừng trừng không tưởng tượng
khả liên đối diện bất tương tư’*
dặm khách ly hương bao nỗi nhớ
khó mà gỡ rối tơ lòng một khi
trăng chờ nước lên cùng tuế nguyệt
mộng vỡ tan theo một sắc không
bạc đầu còn thấy được quê cũ
cảnh đó giờ đây đâu còn nữa
địch khúc một thời nghe vọng lại
tưởng như đùa cợt với núi sông
thoảng nghe mà rơi lệ theo dòng nước
cõi nhân gian vật đổi sao dời
thành quách rêu phong thành quách mới
giữa ngọ nhớ xưa thương hải tan điền
hề ! nại hồn hề ! biết làm răng ?
cây trong rừng có cây sống cây chết
làm thân gỗ đứng không sinh không diệt
một đời sống mãi với hư vô
biết ra ‘không chết’ mới là chân kinh.
*Thơ chữ Hán của Nguyễn Du (trong Bắc Hành Tạp lục)
THỦY HỎA*
hỏa tinh thủy tinh
chìm vào biển lửa
lửa bốc lên cao cho đời rực rỡ
nước âm thầm trôi giữa bến sông
là những gì ta muốn thử
tôi . nâng niu ngọn lửa tình ái
dẫu một lần và mãi mãi nghìn sau
ghét phải nói nên lời
dập nát như băng trường tình
điều to lớn đó
Và . chỉ một lần thôi.
*võcôngliêm phỏng dịch sang Việt ngữ bài thơ ‘Fire And Ice’ của thi sĩ Robert Frost (1874-1963) USA.
FIRE AND ICE
Some say the world will end in fire,
Some say in ice
From what I’ve tasted of desire
I hold with those who favour fire.
But if it had to perish twice,
I think I know enough of hate
To say that for destruction ice
Is also great
And would suffice
(1923)
(Thơ rút từ: ‘Thi ca Hiện đại / Modern Poetry’. Volume VII. Second Edition by Prentice-Hall 1962. USA)
GỌI NHỚ
ta gọi tên em cho đở nhớ
từ sâu thẳm miên man sầu biệt xứ
hôm nay tình như đã phôi pha
trên vai gầy guộc nhớ
trong cánh tay dài của biển
con chim cô độc . tôi
với thân thể bại hoại
nín đau thương vào huyệt mộ
để nghe hương lửa dậy trong lòng
căn nhà xưa cũ đó
mái dột bao nhiêu lần…
VÕ CÔNG LIÊM
(ca.ab. yyc . giữa tháng 12/2021)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét