nhà văn hồ trường an
Mẹ mong gả thiếp về vườn
Ăn bông bí luộc, dưa hường nấu canh
Ca dao
Bà Phán Hoành bảo con gái:
- Không phải má ép uổng con, nhưng má thấy thằng Ba Thoại hiền lành lại
con nhà khá giả, có của ăn của để nên má mới tính gả con cho nó.
Cô Hai Phụng Cơ e dè:
- Con không muốn cãi má, nhưng lấy chồng miệt đó con ngại lắm. Má ơi
đừng gả con xa, chim kêu vượn hú biết nhà má đâu! Nội nghe ba tiếng U
Minh Thượng là con rùng rợn rồi!
Ngọn đèn đặt trên chiếc bàn dài giữa cặp trường kỷ chạm nai, khỉ, chim,
sóc, chùm nho bỗng kêu một tiếng tách, tóe bông đèn rực rỡ như chùm pháo
bông. Bà Ký Banh trấn an:
<!>
- Cháu đừng lo, Ông bà Hội đồng Huờn, ba má thằng Toại giàu sụ, có toà cao lẫm lớn, dãy dọc nhà ngang. Dinh cơ họ rộng minh mông, đầy cây cao bóng mát. Ổng bả tuy ở miệt khi ho cò gáy nhưng biết cách ăn ở theo người tỉnh thành, nuôi nhiều tôi trai tớ gái. Cháu mà về làm dâu nhà họ, cháu khỏi làm động tới móng tay, sẽ có ba con tớ gái hầu hạ. Một đứa lo việc chải đầu rửa mặt, một đứa lo việc bếp nước, một đứa để cháu sai vặt. Con vợ thằng Hai Tường sao thì cháu cũng được như vậy.
Cô Hai Phụng Cơ liếc xéo bà Ký Banh. Bà nầy có tật ít xít ra nhiều. Vận sự nào mà lọt qua miệng bả cũng được bả nhơn lên gấp rưỡi, gấp đôi sự thiệt. Ðó là vận sự thường. Còn đối với việc làm mai làm mối, làm áp-phe để sanh lợi biết đâu bả chẳng nhơn lên gấp ba gấp bốn, một nhúm gạo bả nấu thành nguyên nồi cháo, nghe tiếng pháo bả sẽ hô tiếng pháo thần công cũng không chừng. Chèn ơi, lúc kể về cái bề thế giàu sang quí phái của ông bà Hội đồng Huờn, mặt bà Ký Banh như mê đi. Bà Phán Hoành ngồi giảo tai ra nghe, miệng nín khe nhưng cặp mắt long lanh háo hức, coi không giống ai.
Cô Hai Phụng Cơ là bạn cô Tư Nguyệt Yếng, con gái của bà Ký Banh. Cô nầy có người chị con nhà bác tên Hai Nguyệt Thanh lấy con trai lớn của ông bà Hội đồng Huờn là Hai Tường. Song thân cô Hai Nguyệt Thanh là ông bà Phủ Bảnh chẳng những có tước trọng quyền cao mà lại là bực đại điền chủ ở Vĩnh Long, có 200 mẫu ruộng tốt ở miệt An Hương, Mỹ An. Khi cô Hai Nguyệt Thanh về làm dâu ông bà Hội đồng Huờn thì ông bà Phủ Bảnh cho cô hai đứa tớ gái là con Xiêm, con Lài theo hầu.
Theo lẽ thường, khi sanh con đầu lòng, con gái phải về nhà cha mẹ, xổ bầu, tịnh dưỡng cho tới khi cứng cáp mới về lại nhà chồng. Cô Hai Nguyệt Thanh vừa về tới nhà tía má mình, véo von với lũ em liền:
- Chèn ơi, được về đây, tao tưởng chừng ở chín tầng địa ngục trồi lên dương gian. Bởi tao lụy ảnh nên tao mới chịu về U Minh Thượng chớ xứ gì mà đầy rừng tràm, nước đỏ au, đất phèn khô khao khô khốc, trồng chuối còn chưa được, nói chi tới trồng cam, quít, ổi, mận... Hãy day qua bên nầy thì gặp rừng tràm; day bên nọ thì gặp sóc Thổ; ngó về bên kia là đồng đầy cỏ lác, cỏ năng; ngước qua đàng trước gặp đám điều lộn hột; ngoái lại đàng sau là thấy ao, bàu, lung, vũng, đám sậy, rừng lau…
Về tới Vĩnh Long, cô Hai Nguyệt Thanh ăn hàng để báo thù những ngày thèm lạt ở chốn khỉ ho cò gáy. Cô ăn quít đường, cam hồng mật, đu đủ, xoài, mận, ổi xá lỵ…Cô ăn ốc gạo, thịt heo quay, thịt vịt quay…Nhưng hôm cô Hai Phụng Cơ theo cô Tư Nguyệt Yếng tới thăm ông bà Phủ Bảnh, được mời ăn cơm, mới rõ được phần trù phú của quê chồng cô Hai Nguyệt Thanh. Vừa ngồi vào mâm, cô Hai Nguyệt Thanh đã trề môi nhún mỏ, ỏng ẹo chê bai :
- Xời ơi, con cá lóc xứ Vãng mình sao mà ốm o đèo đẹt! Tôm trứng cỡ ngón tay thì nhiều mà tôm càng cỡ cườm tay thì ít nên mắc như vàng. Xứ sở của chồng tui bị thiệt hại về trái cây nhưng được xôm về tôm cá. Tôm càng dưới đó rẻ rề, mỗi lần ăn tôm, lấy gạch ra cầu cả chén. Cá lóc, cá bông bự bằng bắp chơn, trứng lớn cả ngón trỏ…Còn loại cá lụn vụn như cá cốt, cá rói, cá linh ai mà thèm ăn! Thứ đó chỉ dùng làm phân bón rẫy. Từ hôm về đây, bà con có thấy tui đi ăn cá nướng trui, bún tôm nướng, chạo. suông bao giờ chưa? Mấy món đó, chị bếp của tía má chồng tui làm hà rầm, ăn tới ngán ngược…
Cô Hai Nguyệt Thanh vừa sanh xong thì tuần lễ sau Hai Tường và Ba Thoại đi đò máy rồi đi xe đò lên thăm ở chơi nhà ông bà Phủ Bảnh vài ngày. Cô Hai Phụng Cơ tháp tùng cô Tư Nguyệt Yếng đến đó chơi nên cô lọt vào mắt xanh chàng công tử miệt vườn Ba Thoại.
Hai Tường trắng trẻo, cao lớn, đẹp trai, ăn nói mềm mỏng duyên dáng, cô Hai Nguyệt Thanh vui lòng về làm dâu chốn khỉ ho cò gáy cũng phải. Còn Ba Thoại tuy cao lớn như anh, mặt mũi không có gì đáng chê trách, nhưng sắc diện lầm lì, cặp mắt soi mói, nhìn ai là như muốn xoáy vào da thịt, tim gan đương sự. Vừa mới chạm mặt chàng ta, cô Hai Phụng Cơ đã nghĩ thầm : «Cái thứ tẩm ngẩm tầm ngầm như tên nầy dám làm chuyện động trời động đất lắm đa. Xời ơi, cái miệng thằng chả khi cười coi sao mà nham nhở! Tui có giành trâu cướp ruộng hắn đâu mà hắn cứ nhìn tui gườm gườm như muốn ăn tươi nuốt sống vậy cà! »
Ba Thoại muốn ăn tươi nuốt sống cô Hai Phụng Cơ thiệt. Chàng nhờ chị dâu mình cậy bà Ký Banh làm mai cô Hai Phụng Cơ cho chàng sau khi viết thơ về tỏ tường trong đục cho cha mẹ hay.
° ° °
Cô
Hai Phụng Cơ lấy chồng mà lòng bất mãn lắm. Không phải cô chê Ba Toại
xấu trai hay dị dị, nhưng khi nghĩ đến cảnh đi làm dâu tại vùng cực nam
đất nước, chốn đĩa vắt muỗi mòng, trên có rừng cọp, dưới có sấu mà tay
chơn cô bủn rủn, hồn phác cô bàng hoàng.
Ðám cưới được tổ chức tại nhà hương hoả của ông bà Cai Tổng Viên, anh
ruột của bà Hội đồng Huờn, thuộc quận Cái Răng, tỉnh Cần Thơ. Cô dâu chú
rể ở đó chơi một tháng hoặc đi Sài gòn, Vũng Tàu tùy ý rồi mới trở về U
Minh Thượng.
Trưóc ngày vu qui, cô Hai Phụng Cơ khóc với cô Tư Nguyệt Yếng :
- Tao lấy chồng mà lòng lạnh ngắt. Trời đất thánh thần ơi, rồi đây về U
Minh Thượng nếu tao không bị muỗi tha xác thì cũng bị đĩa hút hết máu,
sống sao cho nổi để về thăm mẹ cha, chòm xóm cùng bạn bè xứ Vãng nầy?
Bà Ký Banh bảo bà Phán Hoành :
- Rồi đây con Hai của chị sẽ ăn nên làm ra. Từ của cải ruộng đất của
chồng, nó sẽ làm ra cơ nghiệp đồ sộ cho chị coi. Hôm tui tới nhà chị làm
mai thì thấy ngọn đèn trổ bông chói loà. Ðiềm hên đó đa chị!
Cô Hai Nguyệt Thanh bảo cô Tư Nguyệt Yếng và cô Hai Phụng Cơ :
- Má chị có lần đi xuống U Minh Thượng dự đám tang của bà mợ dâu, có dịp
viếng nhà ông bà Hội đồng Huờn. Bả thấy gia cảnh của họ rỡ ràng nên
muốn gả chị cho anh Tường, không cậy ai mai mối. Khi trở về đất Vãng, bả
rủ chị tới thăm cậu của chị, rồi tổ chức cho anh Tường gặp chị. Vừa gặp
chị, cả hai bị tiếng sét ái tình long trời lở đất, dội ngực thốn tim.
Bởi đó chị mới chịu về cái xứ quê mùa hẻo lánh đó làm dâu.
Ai cũng nói vô thì cô Hai Phụng Cơ làm sao lộn nài bẻ ống tháo ra đây?
Vào thập niên 30, các cô gái đều phải chịu cảnh cha mẹ đặt đâu con ngồi
đó. Vả lại Ba Thoại chẳng những có ăn học mà còn dễ coi, vóc mình liền
lạc, tay chơn cứng cáp, phải thế trượng phu, cho nên cô đành ngâm hai
câu :
Ra đi là sự đánh liều,
Mưa mai nào biết nắng chiều nào hay
Cô Hai Phụng Cơ đi lấy chồng thì cảnh nhà ông bà Phán Hoành lạnh ngắt.
Bởi tánh cô bãi buôi vui vẻ, ưa nói véo von, ưa cười giòn khấm khứu, ca
hát lảnh lót nên cảnh nhà ấm áp, vắng cô là vắng tất cả sinh động. Cây
khế ngọt trổ bông tím quanh năm ngoài bến nước từ đó vắng bóng cô chiều
chiều ra hóng má hoặc thêu thùa. Có chàng trai chiều chiều chèo tam bản
dọc trên sông Long Hồ, khi qua đó thường ngâm nga :
Trèo lên cây khế mà rung
Khế rớt đùng đùng không biết khế ai!
Khế củ ông Phán chẳng sai
Khế vừa có trái, cô Hai đi lấy chồng…
Hôm đám cưới, cô Hai Phụng Cơ mặt mày ủ ê bất mãn. Lũ chị em cô cậu, lũ
chị em bạn dì, lũ chị em chú bác với cô kẻ thì lấy chồng cùng tỉnh,
người thi lấy chồng Sài gòn, Mỹ Tho, Cần Thơ, Sa Ðéc…ai cũng được hưởng
ánh sáng thị thành, ai cũng có dịp khoe thú ăn chơi, những chuyện giao
du của mình với xã hội…Riêng cô phải lấy chồng xa mú tí tè. Ðã vậy khi
xe nhà trai tới thì trời bắt đầu mưa lâm râm, tới lúc ông bà mai lên cặp
đèn sáp chạm rồng phụng thì bên ngoài mưa như cầm tĩn mà đổ. Tuy nhiên
hai ngọn đèn cháy đều, sáng phừng như hai búp sen bằng lửa.
Trên đường về Cái Răng qua bắc Cần Thơ, tới nhà ông bà Cai Tổng Viên,
trời vẫn mưa lai rai. Trước khi ra xe để về Vĩnh Long, bà Ký Banh vịn
vai cô Hai Phụng Cơ, cười ngỏn ngoẻn :
- Ðám cưới mà gặp mưa là điềm tốt đó đa cháu. Lại nữa, khi bác trai và
bác lên cặp đèn, thì ngọn đèn cháy đều và sáng quắc. Thêm một điềm tốt
nữa, cháu có thấy không?
Cô Hai Phụng Cơ miệng thì dạ dạ nhưng cặp mắt kín đáo liếc xéo bà mai,
tại bà thày lay mà tui xa xứ, tại bà ham đầu heo bự mà tui lìa quê.
Cô Hai Phụng Cơ hai tuần sau, từ Vũng Tàu gởi thơ cho cô Tư Nguyệt Yếng :
Ô Cấp, ngày….
Bớ con Nguyệt Yếng,
Chồng tao dắt tao đi Ô Cấp, ở khách sạn để hưởng tuần trăng mật. Sau đó
ảnh sẽ đưa tao qua Long Hải ở chơi thêm một tuần nữa. Tụi tao sẽ leo núi
Bồng Lai, viếng am cốc..
Giờ đây tụi tao tắm biển đã đời, ăn sò huyết, cua biển, ghẹ, nghêu, chem
chép, ăn đủ món cá…Tao thức thiệt khuya, dậy thiệt trể, đêm ngắm trăng
biển, ngày nghe nhạc phi lao. Tao phải nói rằng tao hạnh phúc. Chồng tao
cưng tao lắm Yếng à. Trung tuần tháng tới tao sẽ theo chồng về chốn U
Minh Thượng xa lắc tí tè. «Có chồng thiếp phải theo chồng. Nắng mưa
thiếp chịu lạnh lùng thiếp cam ». Có tình yêu của chồng, tao thấy cuộc
đời nơi quê hương mới không còn ghê gớm như tao đã nghĩ trước kia. Rồi
đây mầy và tao mỗi người mỗi ngả, hướng rẽ càng dang xa. Tao chỉ biết
cầu cho mầy hạnh phúc viên mãn, cầu luon cho trăm năm sau, hạnh phúc của
tao vẫn tròn trịa như bây giờ, không sứt mẻ, không trầy trụa, Yếng à.
Tao tạm dừng bút. Hẹn khi về tới U Minh Thượng sẽ gởi thơ tiếp. Nhớ cầu Trời Phật phò hộ cho hai đứa mình nghen mậy.
Bạn mầy,
Trần thị Phụng Cơ
Bà Ký Banh nhân một hôm đến nhà bà Phán Hoành ăn giỗ, cười bảo bạn :
- Con gái đứa nào cũng như đứa nấy, hễ đi lấy chồng xa là mặt mày ủ dột,
oán ghét ông bà mai cắc cớ trớ trêu xô tụi nó ra khỏi nhà cha mẹ. Ðó,
chị coi đó, con Hai bây giờ cơm ngon canh ngọt với chồng, nó viết thơ về
tháo trút tâm sự với con gái tui mà tâm sự nào cũng hân hoan ráo trọi.
° ° °
Cô
Hai Phụng Cơ vừa đút đầu vô nhà chồng ở U Minh Thượng là gặp cái không
khí nghiêm trọng rồi. Ông bà Hội đồng Huờn mặt như tráng một lớp thép
mỏng nguội ngắt. Hai Tường tuy cười mà nụ cười kềm hãm không để lộ
nguyên hàm như hồi chàng đến thăm ông bà Phủ Bảnh. Còn cô Hai Nguyệt
Thanh chưa chi đã đổi gương mặt nhí nhảnh hồn nhiên thành vẻ mặt trịch
thượng của bậc kẻ cả, thấy mà ngứa gan.
Dinh cơ của ông bà Hội đồng Huờn cách chợ làng khoảng năm cây số. Chợ
nầy có nhiều gian hàng lợp lá của người Tàu, có tiệm mì, hủ tiếu, có
tiệm chạp-phô tiệm vải. Từ nhà họ, khác bộ hành có thể vượt qua đám điều
lộn hột hoang dã, vượt qua bãi lau sậy, qua cánh đồng cỏ năng để đến
sóc Thổ của người Miên rồi đến xóm Cây Da của người Việt dọc theo dòng
kinh đào. Từ vàm kinh đào giáp với lòng rạch song song với rừng tràm, du
khách có thể vượt sáu cây số là tới chợ Chắc Băng, nơi thị tứ sầm uất.
Nhà ông Hội đồng gồm ba căn hai chái, nóc lợp ngói âm dương, nền đá da
qui cao tới ngực, ở hàng ba thì lót gạch men trắng vẽ bông xanh, bên
trong lót gạch trắng chen gạch đỏ. Bên trái ngôi nhà từ ngoài ngó vô là
sân lót gạch tàu, kế đó là lẫm lúa gồm ba căn, vách bổ kho, mái lợp ngói
móc. Lẫm lúa cũng có hai chái. Chái bên trái dành để nông cụ, chái bên
mặt để cối xay lúa và cối giã gạo. Trong sân nhà có cây mù u tàn rậm,
che bóng mát một vùng. Sân trước bày hòn non bộ, mấy chậu cau kiểng, tóc
tiên, kim quít. Phía sau nhà là cây da xà cũng để lấy bóng mát. Trong
vườn, ông Hội đồng Huờn cho trồng dừa Tam Quan, cau xiêm, mãng cầu xiêm.
Ông cũng đang thử trồng chuối nhưng vì đất còn nhiều phèn nên chuối còi
cọc lắm. Chung quanh khuôn viên nhà, ông cho đào mương, mỗi hướng có
chiếc cầu tre bắc qua bên kia đường đê của đám ruộng. Dọc theo mương,
ông trồng làm hàng rào bên ngoài, trồng cây xương rồng và cây độc trụ
bọc bên trong.
Vợ chồng Hai Tường chiếm căn phòng ở chái bên trái, có cửa sổ trổ ra sân
gạch tàu và lẫm lúa. Vợ chồng Ba Thoại chiếm căn phòng ở chái bên mặt,
có cửa sổ ngó ra mương nước thả dây ấu xanh tươi,
Cô Hai Phụng Cơ từ nhỏ tới lớn chỉ lo ăn học. Tư tưởng tự do lãng mạn
nơi mấy cuốn tiểu thuyết từ năm nầy qua năm nọ chui vô óc cô rồi mắc kẹt
luôn trong đó. Song nó chưa có dịp ngo ngoe vẫy vùng. Bởi lẽ cô chưa va
chạm với đời nhiều nên cô còn nhút nhát. Bởi lẽ ba má cô giáo dục cô
theo lối xưa nên cái tánh quật khởi của cô chưa có dịp cháy phừng. Về
nhà chồng, cô chẳng biết nấu nướng chi ngoài các món cá kho, thịt kho,
vài món canh, món xào thông thường. Trong khi đó, cô Hai Nguyệt Thanh là
con ông Phủ, địa vị bên cô ta trội hơn bên chồng nên cô được thung dung
tự tại, làm bếp hụ hợ, thêu may cầm chừng. Cô Hai Nguyệt Thanh ngoài
con Lài, con Xiêm là hai tớ gái cô mang theo, cô còn được bà má chồng
cho thêm con Kim Heng lai Miên để cô sai vặt. Trong khi đó, cô Hai Phụng
Cơ chẳng mang theo tớ gái nào, mà bà Hội đồng Huờn cũng chẳng nghĩ tới
việc mướn cho cô một mụ nào để phụ bếp, để coi sóc nhà cửa giúp cô. Từ
khi cưới cô cho Ba Thoại, bà Hội đồng Huờn cho mụ bếp Năm Cánh nghỉ
việc. Con Lài, con Xiêm tuy có phụ cô việc bếp núc, việc coi sóc nhà
cửa, nhưng tụi nó không phải là đầy tớ của cô nên cô không dám sai bảo
tụi nó nhiều hay cằn nhằn rầy la chi cả.
Một hôm, cô Hai Phụng Cơ nấu cơm gạo mới. Cô vô ý đổ nhiều nước và đợi
cơm sôi ba dạo mới chắt nước. Cô Hai Nguyệt Thanh khi mở nắp vung ra
liền cười bảo bà Hội đồng Huờn :
- Mèn ơi, con tưởng đâu hôm nay thím Ba khuấy bánh đúc chớ!
Bà Hội đồng Huờn xáng cho cô Hai Phụng Cơ một cái nhìn nháng lửa :
- Xời ơi, ai coi con dâu út của tui! Nó nấu cơm chẹt nhẹt, nhão nhừ làm như ai nhai cơm rồi nhổ phẹt vô nồi vậy!
Khoảng đời làm dâu ba năm của cô Hai Phụng Cơ tốn biết bao là nước mắt.
Nhưng trời bù đắp là Ba Thoại yêu thương cô rất mực, thường che chở cho
cô nên cô cũng nguôi ngoai phần nào. Lại nữa cô Hai Nguyệt Thanh chỉ đẻ
một mụn con gái rồi nán một thời gian dài. Còn cô Hai Phụng Cơ đẻ liên
tiếp hai đứa con trai. Nhờ sanh đẻ, máu huyết thay đổi, cô Hai Phụng Cơ
phốp pháp và trắng phau phau.
Ít lâu sau, ông bà Hội đồng Huờn cất nhà cho vợ chồng Ba Thoại ở xóm Cây
Da để cả hai trông nom sở ruộng ba mươi mẫu, loại ruộng gò. Nhà của họ
cũng ba căn hai chái, vách bổ kho nhưng mái lợp ngói móc, nền lót gạch
tàu. Chung quanh khuôn viên là hàng rào đóng bằng cây tràm khô dầy bịt.
Ngay khi về nhà mới, cô Hai Phụng Cơ ỏn ẻn với chồng :
- Em thiệt không ngờ mình cưng em nên khi thì òn ỉ, khi thì làm trận làm
thượng với ba má để giờ đây vợ chồng mình có giang sơn một cõi. Có vậy
em mới tìm lại đời sống riêng cho em, cho anh…
Trong lúc bồng bột vì sung sướng, Ba Thoại ôm vợ hun trơ hun trất:
- Em càng ngày càng mơn mởn nuột nà, nhìn hoài không chán, nhìn suốt
tháng cũng chưa bưa. Hễ chỗ nào em vui là anh vui. Ba mươi mẫu ruộng nầy
là của chú Tư anh để lại cho anh chớ không phải của ba má anh đâu.
Về ở xóm Cây Da, cô Hai Phụng Cơ sắm chiếc ghe hầu, mui sơn xanh da
trời, mũi ghe chạm trổ, khung cửa khoang cũng chạm trổ. Hễ buồn buồn, cô
kêu bạn chèo ghe đưa mẹ con cô ra chợ Chắc Băng ăn mì, cháo, hoành
thánh, nem nướng đã đời. Ðôi khi cô cùng chồng đi viếng các sở rẫy của
người Triều Châu, mua bông bí đem về luộc chấm nước cá kho hay chấm mắm
nục, mắm nêm. Có lần đi ngang Cầu Ðúc Cái Xình mua dưa hấu về ăn Tết,
gặp trái ruột hường lợt, cô xắt ra để nấu canh tôm thịt rồi rắc tiêu,
hành, ngò gai. Rừng tràm bên kia dòng rạch đầy dây choại, hễ khi ăn chay
cô sai con Tím qua bên đó hái đọt choại nõn mềm về luộc. Khoai lang ở
đây rẻ rề, cô sai bà vú Dần mài khoai ra nhào với nước rồi vắt nước cốt
lược qua lớp vải the mỏng. Bột trong nước cốt lắng xuống, cô chỉ cần gạn
bỏ nước trong rồi đem bột ướt phơi khô. Thứ bột nầy khuấy nước sôi,
trong văn vắt, có màu nâu tím lợt, pha với đường phèn là trở thành một
môn thuốc giải nhiệt thần sầu, chẳng những ngon miệng mà còn trị được
chứng mụn nhọt, đổ ghèn…
Cô Hai Phụng Cơ khi về xóm Cây Da, đẻ lần thứ ba con tiểu tỳ song sanh,
ba năm sau cô rặn thêm một con oắt tì nữ. Còn bên U Minh Thượng, cô Hai
Nguyệt Thanh đẻ thêm một đứa con gái đèo đẹt nữa rồi nín luôn.
Cô Hai Phụng Cơ biết địa vị của mình trong gia đình chồng đã vững lắm
rồi. Cô ngoả nguê trong hạnh phúc với người chồng lúc nào cũng một lòng
một dạ yêu cô. Nhưng cô vẫn còn vài điều bất mãn. Trước hết là cuộc đất ở
xóm Cây Da khô khao, đất chỉ có thể làm rẫy chớ không thể lập vườn. Ở
đây chỉ có cây da, cây gừa, cầy bình bát sống được. Nhìn quanh quất cô
chỉ thấy rừng tràm dầy bịt, còn là đồng chua, đất khô nứt, hoa đũa bếp
nở rộ khi mùa mưa lướt thướt kéo về. Chợ Chắc Băng thì xa, rồi đây hai
đứa con trai cô phải rời xóm Cây Da ra ngoài học, sáng đi chiều về bằng
tam bản, thiệt không tiện chút nào. Thêm nữa, cái sóc Thổ gồm toàn là
người Miên khiến cô ngại lắm. Người Miên vốn giỏi bùa chú, thư ếm. Biết
đâu họ thấy vợ chồng cô giàu có sẽ thư ếm cho cả hai điên khùng hoặc
đỏan mạng để đoạt của.
Bà Hội đồng Huờn tuy thương yêu hai thằng cháu nội nhưng vẫn không hề
thông cảm với nàng dâu út. Bà tức ấm ách vì từ khi về xóm Cây Da, cô Hai
Phụng Cơ tìm cách đuổi hết tôi trai tớ gái bà đưa đến. Từ chị bếp, cô
tớ sai vặt, chị vú, các anh lực điền đều là người quen biết của cô Hai
Phụng Cơ, của bà Phán Hoành đưa về. Bà Hội đồng Huờn ghim mối bất mãn
trong bụng nên lâu lâu bà giả đò đến xóm Cây Da để thanh tra và quan sát
nếp sống của vợ chồng Ba Thoại. Bà lấy cớ ở cuối xóm có ông thầy thuốc
Miên giỏi tài trị phong thấp bằng ngải và lá thuốc cứu nên lâu lâu bà
cần đến xóm Cây Da vài ngày, truớc trị bịnh, sau để tiện đường ra chợ
Chắc Băn nhờ ông Bang Xạch Hui ở tiệm thuốc Khương Kiện Ðường coi mạch
hốt thuốc ích khí bổ thần cho bà.
Cứ mỗi lần bà Hội đồng Huờn cùng con ở tên Thia tới nhà là cô Hai Phụng
Cơ như cá mắc cạn. Cô quay mòng phục dịch mẹ chồng, không dám nhõng nhẽo
với chồng. Bà Hội đồng Huờn đụng đâu là chê đó:
- Nè vợ thằng Ba, đây là chỗ tạm, mầy sắm chi chén kiểu dĩa kiểu nhiều
dữ vậy? Còn đồ chứa nước mưa, mầy chỉ cần sắm hai chiếc mái dầm là đủ
rồi, ai coi nó đã sắm hai chiếc mái dầm rồi còn đến thêm lu bầu, rồi
khạp, rồi bồn, rồi ảng…Nhà ông Thiên Hộ, nhà ông Vạn Hộ chưa chắc xuê
xoang bằng nhà nầy. Chèn ơi, cái sân thì nhỏ, để dành phơi lúa chớ, sao
mầy trưng bày bùm sụm, cau kiểng, mít kiểng làm chi? Theo mép rào mà mầy
không biết trồng bông đũa bếp là mầy quê lắm…Nhà nầy sao mà không phép
tắc gì hết! Tôi trai hễ rảnh là nhậu nhẹt, tớ gái bạ đâu nằm đó, rồi tụm
năm tụm bảy ngồi lê đôi mách, không thèm lý tới việc nhà…
Rồi vào một lần thăm viếng của bà Hội đồng Huờn, cô Hai Phụng Cơ bắt đầu
phản kháng. Cô thấy mẹ chồng cô cư xử vượt quá giới hạn hơi xa. Hễ tức
nước vỡ bờ, già néo thì đứt dây, cho nên cô đợi dịp trả đũa.
Trưa hôm đó, sau một chầu chỉnh lý nàng dâu, bà Hội đồng nằm trên võng
đong đưa thiu thiu dỗ giấc. Trong khi đó cô Hai Phụng Cơ ngồi trên chiếc
divan cẩm lai, cắt chiếc quần đáy giữa bằng cẩm nhung trắng. Cô liếc
xéo về phía mẹ chồng. Xời ơi, người gì mà khuôn mặt lưỡi cày, cặp môi củ
ấu, đôi chơn mày xiên xiên, cái bên mặt dấu sắc, cái bên phải dấu
huyền. Mặt mày như vậy hèn gì tánh tình khó khăn! Tui vốn nghiệp dầy đức
mỏn, phước cạn nghiệp sâu nên mới nhào vô làm dâu mụ mẹ chồng khó tánh
hay chấp nhặt chấp thưa như bà thái hậu Ðịch Thiên Kim…Tui phải làm sao
cho bả từ đây nể mặt tui, lần lần tránh xa tui, để tui thở khoan khoái, ợ
ngáp tự do, duỗi co mặc ý…
Cô Hai Phụng Cơ vừa thấy thằng Khương đi ngang qua liền hét lên :
- Khương, tại sao bà nội mầy vừa ngủ mầy làm lộp cộp lạc cạc vậy? Ðồ bất hiếu, không sợ trời đánh hay sao chớ?
Bà Hội đồng Huờn giật mình choàng dậy thì cô Hai Phụng Cơ bồi liền :
- Ðời nay con cháu gì kỳ quái! Bà nội tụi nó già cả giấc ngủ càng lúc
càng ngắn, bữa ăn càng lúc càng vơi, vậy mà khi bả mới dỗ giấc là tụi nó
chạy rần rần, khua động rầm rĩ thì bực già cả làm sao ngủ ngon được!
Bà Hội đồng Huờn thở dài, đưa võng qua lại, mắt khép mà miệng lầu bầu.
Cô Hai Phụng Cơ xuống bếp kiếm cái dĩa nhôm rồi trở lên chiếc divan cẩm
lai. Vừa khi nghe mẹ chồng ngáy se sẽ, cô lấy chiếc kép đập vô dĩa nhô,
và dù không thấy thằng Ninh ở đâu, cô cũng la oai oải :
- Thánh thần thiên địa ơi! Mầy làm giống gì vậy Ninh? Bà nội mầy vừa
ngon giấc kia cà, bộ mầy đui hay sao mà cứ làm ầm ầm loảng xoảng, bưng
đầu nhức óc vậy Ninh? Mầy gan quá mà, mầy không sợ lưỡi búa Thiên Lôi
mà!
Bà Hội đồng Huờn choàng tỉnh dậy, giựt mình thảng thốt, cô Hai Phụng Cơ giả nhơn giả nghĩa :
- Xin má cứ ngủ ngon giấc. Bởi hai thằng cháu khỉ khọn rắn mắt cứ chạỳ
giỡn làm đồ đạc rớt bể tùm lum không cho má ngủ suông sẻ nên con phải la
rầy tụi nó.
Bà Hội đồng Huờn lại tiếp tục dỗ giấc. Vừa nghe bà ngáy như cưa cây, như thụt ống bễ lò rèn, cô Hai Phụng Cơ ré lên :
- Tiên nhơn tổ đường ơi, diều tới kia cà! Bây đâu? Mau đuổi diều mau coi
nào. Tụi nó bay qua sân thế nào cũng xớt gà con ăn thịt. Ê! Ế! Diều!
Diều! Ê! Ế! Bay chỗ khác chơi!
Bà mẹ chồng lồm cồm ngồì dậy, nguýt nàng dâu một cái nháng lửa rồi đứng dậy phủi đít bước ra hàng ba.
° ° °
Dòng
lịch sử chảy qua biết bao khúc quanh biến động. Từ khi ra riêng ở xóm
Cây Da, cô Hai Phụng Cơ cứ òn ỉ chồng mua vé quốc trái và gởi tiền vào
Ðông Dương ngân hàng. Riêng cô, cô lo sắm vàng, sắm hột xoàn và gởi cho
má cô giữ.
Trước năm 1945, nào Nhựt đảo chánh Tây, nào giặc Ðàng Thổ dậy lên giết
chóc người Việt, nào bọn Việt Minh đêm bắt hào phú trong làng đem đi thủ
tiêu...Riêng ở xóm Cây Da, nhờ ngài lục cụ và mẹ sóc hiền đức, tu hành
tinh tấn nên dân Ðàng Thổ không nổi lên làm giặc. Tuy vậy cô Hai Phụng
Cơ vẫn sợ lắm, cô òn ỉ chồng bán ba chục mẫu ruộng cho ông bà Bang Biện
Hanh rồi dọn về Vĩnh Long mở tiệm bán đồ tạp hoá nhập cảng từ bên Tây.
Năm 1945 khi Việt Minh lên nắm chánh quyền, vợ chồng Ba Thoại bị bọn
Quốc gia Tự vệ cuộc bắt tống giam về tội giao du với Tây. May nhờ có Ba
Tốt, chồng Tư Nguyệt Yếng vốn có công trạng với Việt Minh, ra tay can
thiệp nên cả hai chỉ bị cạo đầu và giam hai tuần lễ rồi được thả ra.
Riêng ông Hội đồng Huờn thì bị bọn Việt Minh bắt đem thủ tiêu. May cho
Hai Tường nhờ theo ghe lúa đem bán cho chành ở Cái Răng nên thoát nạn.
Cô Hai Nguyệt Thanh tom góp của cải rồi cùng hai con chèo ghe than len
lỏi đến chợ Vàm Xáng, Hoả Lựu rồi đi đò máy về Cái Răng. Sau đó, vợ
chồng Hai Tường lên Lèo làm ăn, mở hãng xuất nhập cảng, công việc buôn
bán càng lúc càng phát đạt.
Khi Tây trở lại, Ba Tốt phải bỏ nhà vào khu Tám. Ðể nhớ ơn cứu mạng, cô
Hai Phụng Cơ giúp vốn cho Tư Nguyệt Yếng mở một tiệm chạp phô bán đồ
nhậu kèm với món cháo cá giò heo đối diện với miễu Quốc Công.
Khương, Ninh vừa lớn thì tỉnh Vĩnh Long đã mở trường Cao Tiểu. Cả hai
trúng tuyển vào năm đệ nhứt. Cô Hai Nguyệt Thanh cũng cho hai đứa con
gái mình là Nguyệt Hiên, Nguyệt Phố về ở với ông bà Phủ Bảnh. Nguyệt
Hiên học sau Khương, Ninh một năm, còn Nguyệt Phố học chung trường Long
Hồ với ba cô con gái của Ba Thoại là Phụng Kiều, Phụng Các, Phụng Song.
Trước khi người Thổ dậy giặc khắp Hậu Giang thì bà Hội đồng Huờn bị té,
mang chứng bán thân bất toại. Chính cô Hai Phụng Cơ đến U Minh Thượng
săn sóc mẹ chồng. Chính cô huấn luyện con Thìn trong việc chăm nom bà
trước khi cô trở về xóm Cây Da. Sau khi bà chết đi, tình bạn giũa cô và
cô Hai Nguyệt Thanh nẩy nở chơn thành. Rồi đó, những cơn gia biến đã
thắt chặt thâm tình của hai chị em bạn dâu thêm chặt chẽ.
Thù giết tía chồng, thù bị sung công ruộng đất, thù bị cạo đầu xâm chàm
vào tâm khảm cô Hai Phụng Cơ. Tuy thương yêu, biết ơn cô Tư Nguyệt Yếng
nhưng cô vẫn không làm sao có cảm tình nổi với phe kháng chiến mà cô
biết rằng cùng một phồn một lũ với bọn Việt Minh cộng sản. Cô Tư Nguyệt
Yếng từ chỗ có chồng vào bưng kháng chiến, đâm ra có cảm tình với Việt
Minh và chịu đứng ra truyền nọc cộng sản khắp nơi. Chối tai gai mắt cho
cô Hai Phụng Cơ biết bao khi cô thấy Ba Thế Phụng, em trai cô, đi cưới
Năm Huỳnh Mai, em gái Ba Tốt. Cả hai vợ chồng nầy hễ gặp Tư Nguyệt Yếng
là xúm vô nói xấu Tây, ngắt véo địa chủ, xỉa xói cái xa hoa của những
người giàu có như vợ chồng cô. Xời ơi, nói vậy mà nghe được! Nhà giàu
sang cũng có kẻ tốt người xấu, người nghèo hèn cũng có kẻ hiền lương
người trật búa chớ bộ! Cái bọn Việt Minh dưới mắt cô Hai Phụng Cơ là bọn
ăn cướp cạn, vừa sát nhơn vừa điêu ngôn xảo ngữ để tự phong thánh phong
thần. Tía má chồng cô tuy nghiêm khắc nhưng đối đãi với tá điền tá thổ
vẫn có lòng nhơn đạo. Còn nhà nước Bảo Hộ theo cô thấy chẳng có chỗ nào
đáng chê trách hết. Thời họ, dân Nam kỳ dù nghèo mạt rệp trên mâm cơm
cũng có món canh, món mặn, món xào. Từ khi có vụ chống Pháp, bề sinh
sống bắt đầu khó khăn, mua gì cũng mắc. Cô Hai Phụng Cơ vốn không ưa
chánh trị nên cô không để ý gì đến thời sự. Cô nhìn những người ái quốc
qua những tên Việt Minh đã cạo đầu còn mắng nhiếc bêu xấu cô đủ điều.
Tụi khốn nạn đó sẵn dao bén còn cạo đôi chơn mày lá liễu của cô trụi
lủi.
Hiện giờ cộng sản, Việt Minh ở đâu không thấy, cô chỉ thấy vợ chồng Ba
Thể Phụng, cô Tư Nguyệt Yếng và lũ bạn cô Tư xúm lại bàn tán mấy cuốn
tiểu thuyết đề cao kháng chiến của Vũ Anh Khanh, Thẩm Thệ Hà, Liên Chớp,
Dương Tử Giang, cô Hai Phụng Cơ hầm lắm, đợi dịp chỉnh lý cái thứ ăn no
rồi bày đặt ủng hộ bọn siêu mưu làm loạn kia.
Hôm đó nhà ông bà Phủ Bảnh có đám giỗ. Vợ chồng cô Hai Phụng Cơ, Ba Thể
Phụng được mời tới dự tiệc. Cô Tư Nguyệt Yếng là con cháu trong nhà nên
có mặt từ hôm bữa giỗ tiên qua bữa giỗ chánh. Từ khi con gái út của bà
Phủ Bảnh là cô Út Ngọc Dung si tình một thanh niên khuynh cộng thì Tư
Nguyệt Yếng thường theo vợ chồng Ba Thể Phụng đến rủ rê cô mỗi tháng
đóng nguyệt liễm cho trạm y tế của phe kháng chiến ở Cái Ngang. Họ còn
giới thiệu cô Út bọn công tác thành, bọn nội ứng mà cô Tư Nguyệt Yếng
gọi bằng cái tên mỹ miều dũng cảm: "Những kẻ chiến đấu trong lòng địch"
để cô Út mở rộng tầm hoạt động.
Sau bửa tiệc thịnh soạn, cô Út Ngọc Dung mời vợ chồng Ba Thể Phụng, cô
Tư Nguyệt Yếng và cá cô bạn đồng tâm đồng chí ra nhà mát, giáp mé sông
Cái Cá để dùng trà bánh. Cô Hai Phụng Cơ liếc xéo về phía họ rồi cất
giọng rổn rảng hỏi bà Phủ Bảnh:
- Thưa bác, mấy năm nay bác có góp được lúa ở mấy sở ruộng miệt Tam Bình, chợ Thầy Phó không?
Bà Phủ Bảnh xụ mặt:
- Có được hột nào đâu, cháu! Hồi năm 45, hai bác nhờ ông bà khuất mày
khuất mặt phò hộ nên trốn khỏi cuộc lùng bắt của bọn quỉ vương đó, kể là
may lắm rồi. Giờ đây mình vác thây vô vùng đó để góp lúa thì có khác
nào dưng thây vào miệng cọp, miệng chằn tinh cháu ơi!
Giọng cô Hai Phụng Cơ rổn rảng một thì giọng bà Phủ Bảnh rổn rảng mười.
Giọng bà rót vào tai đám thanh niên rõ mồn một. Bà Phủ Bảnh tuyệt nhiên
chưa rõ sự kết ước của cô gái út mình với chàng thanh niên khuynh cộng.
Bà chỉ thấy cô trưởng nữ mình là cô Hai Nguyệt Thanh đã bao phen bị trầy
vi tróc vẩy vì bọn Việt Minh, cùng sự điêu đứng của vợ chồng bà hồi năm
1945, cho nên bà hung hăng khạc từng tràng từng lọn lời ác, lời thô:
- Ai sao kệ mồ tổ họ, chớ riêng bác, bác thích Tây ở xứ mình hoài. Tụi
Tây mà xuống tàu về nước, những kẻ chết trước là vợ chồng bác đó cháu.
Hai bác làm sao sống nổi với bọn đầu trâu mặt ngựa Việt Minh đó!
Cô Hai Phụng Cơ cười hăng hắc, ôm chầm lấy bà Phủ Bảnh:
- Thiệt tình, sao bác nói hạp ý cháu quá!
° ° °
Nhiều
đêm nằm gác tay lên trán để suy nghĩ nỗi nọ đường kia, cô Hai Phụng Cơ
mới thấy dù đời sống thị thành hạp với óc cầu tiến và tánh ham hoạt động
của cô, nhưng tâm hồn cô đã mọc rễ vào vùng đất U Minh Thượng, xóm Cây
Da, chợ Chắc Băng khó mà bứt ra. Ðành rằng đất phèn khô khan, trồng lúa
thì được mà lập vườn phải đợi vài chục năm nữa, nhưng đó là cuộc đất hứa
hẹn vì nhà nước bắt đầu đào thêm rạch, khơi thêm ngòi mới. Chất phèn
trong đất mỗi mùa mưa, theo nước mưa trôi xuôi ra biển mỗi lúc một
nhiều. Trong những chuyến đi thăm bà con bên chồng ở miệt Hóc Hoả, Hoả
Lựu, vịnh Chèo, vịnh Trà Bay, cô Hai Phụng Cơ thấy đất cát vùng đó bắt
đầu trồng được chuối, mãng cầu xiêm, dừa, cau, khó ...Những vùng đó nào
có xa xôi gì với quê chồng cô, vậy thì cái ngày U Minh Thượng lập thành
vườn chắc cũng không mấy lâu. Nhưng Việt Minh đã xô đẩy vợ chồng cô Hai
Nguyệt Thanh và vợ chồng cô khỏi cuộc đất hứa hẹn đó. Sau hiệp định
Genève, cô dò dẫm về thăm quê chồng thì nghe rằng trước khi tập kết ra
bắc, Việt Minh gài bọn nằm vùng rất đông. Chúng đã nửa đêm tới nhà bắt
thầy Tư Thạnh con ông Bang Biện Hanh đem di thủ tiêu. Chúng còn liệng
lựu đạn vào đám tiệc của Xã trưởng Thọ. Cảnh sát hương thôn yếu quá,
không dám vô sâu trong lán trong bưng nên bọn nằm vùng vẫn tiếp tục lộng
hành.
Ðường về quê chồng đối với cô Hai Phụng Cơ kể như mất lối. Thuở ở xóm
Cây Da tuy cô siêng năng lo việc tề gia nội trợ nhưng không quá nô lệ
vào thời giờ như khi ra thị thành buôn bán. Ðối với cô, nó là thiên
đường vì vợ chồng cô đã sống đời tự lập, đã nếm mùi hạnh phúc lứa đôi ở
đó. Hai thằng con cô không hề giữ lại một chút gì về quãng đời thơ ấu
của chúng nơi quê cũ. Thằng Khương thi đậu tú tài liền ghi tên học Y
khoa, còn thằng Ninh thì học Dược. Thằng anh đãi bôi:
- Con ráng kiếm tiền để về già chuộc lại ruộng vườn xưa, sửa lại mái nhà
hương hoả. Từ đây tới đó, tình hình thời cuộc sẽ đổi khác, má tin đi!
Thằng em cũng nói xạo:
- Hễ lúc nào đầu óc căng thẳng, con đọc truyện đồng quê của Phi Vân,
Bình Nguyên Lộc, Sơn Nam là đầu óc con mát rười rượi. Kiếm nhiều tiền,
con sẽ mua vườn ở ven đô hay vùng phụ cận tỉnh nhà, con sẽ nhường cho má
sắp đặt khuôn viên giống như nhà cửa, khuôn viên ở xóm Cây Da.
Ôi, tất cả còn là lời hứa, còn là dự định, bao giờ mới thực hiện được
đây? Cô Hai Phụng Cơ dẫu sao cũng bằng bụng lắm. Cô nghĩ con nhà tông
không giống lông cũng giống cánh. Cô chẳng có cái tài gì đặc biệt để cho
các con giống, cô chỉ có niềm yêu đất quê. Tụi nó mà biết noi theo chí
hướng và tấm lòng tha thiết với cố hương thì tụi nó sẽ tạo được một cơ
nghiệp, một giang san cho con cháu sau nầy.
Con Phụng Kiều thi đậu xong trung học đệ nhứt cấp thì chọn học ban A. Nó thường khoe với cả nhà:
- Chèn ơi, thầy Toản dạy toán lý hoá ăn nói đậm đà, có duyên ác!
Con Phụng Song chõ mỏ:
- Em biết mà, thẩy là người Bắc kỳ.
Con Phụng Kiều trợn mắt nhìn em, táp liền:
- Bắc kỳ rồi sao? Bộ Bắc kỳ không có quyền hát hay, nói giỏi hay sao?
Tao thử hỏi mầy: ca sĩ hát tân nhạc xứ mình, người Bắc nhiều hay người
Nam nhiều? Trong mấy cuộc họp, ai lên phát biểu ý kiến hay? Tao thấy
người Nam mình hát vọng cổ thì mùi, còn hát tân nhạc thì lạt nhách. Hễ
vô hội họp thì người Nam mình ngồi thù lù một đống, quan bảy cũng ừ,
quan tư cũng gật...
Cô Hai Phụng Cơ hoảng kinh nhìn cô trưởng nữ. Coi vèo nầy, con nha đầu
kia mê trai Bắc kỳ rồi. Cái thứ Bắc kỳ vô đây ở nhờ mà luôn coi mình là
khách. Họ ăn vú sữa, xoài, tôm càng, cá chái mà miệng cứ luôn luôn ca
tụng đào, mơ, mắm rươi, cá chép...Cô nhứt định rồi, không cho nó kết hôn
với kẻ khác xứ. Ai chê cô kỳ thị Bắc Nam cô chịu, chớ cô nhứt định chọn
rể nếu không là người sông Hậu thì cũng là người sông Tiền, biết rành
tập tục miền Nam, biết thưởng thức cải lương, vọng cổ, biết nhậu rượu đế
với thịt chuột, dơi, rắn, lươn...Nhưng rồi con Phụng Kiều của cô tuy
khen thầy Toản nói giỏi, hát tân nhạc hay mà nó lại chọn thằng sinh viên
Bắc kỳ học trường Nông lâm súc. Thằng nầy tuy khôi ngô nhưng ít nói,
giọng thùng thiếc bể nên hát tân nhạc rất dở. Cô Hai Phụng Cơ bực mình
lắm vì bọn Tư Nguyệt Yếng, Ba Thể Phụng cứ theo eo sèo chì chiết.
Sự chia rẽ Bắc Nam càng lúc càng phai lợt dần trong tâm tưởng hai bên,
Bắc cũng như Nam. Ðó là lúc vợ chồng cô ghiền nghe ngâm thơ Tao Ðàn, mê
trà mạn sen, ưa ăn bánh cuốn, phở, bánh tôm chiên, bánh cốm, bánh xu
xê...Nhìn thằng rể Bắc kỳ ăn thử một múi sầu riêng mà nhợn tới nhợn lui,
cô Hai Phụng Cơ thông cảm:
- Cũng có nhiều người Nam không ăn được sầu riêng vì chê hôi, để má gọt xoài cát, đu đủ cho con ăn.
Tía má chàng rể Bắc kỳ vốn hấp thụ nho phong nên cư xử đứng đắn, ăn nói
mực thước khiến trước mặt họ, cô Hai Phụng Cơ cảm thấy mình quê mùa kém
cỏi. Dù họ không có chỗ nào đáng chê trách, nhưng cô vẫn kiếm chuyện để
hạ họ xuống ngang hàng thì cô mới bằng bụng. Bởi đó, trong bức thư gởi
cho vợ chồng Hai Tường, cô viết: "Ông suôi bà suôi của tụi em mặt mày
chim bỉm. Xời ơi, theo người Nam mình, suôi gia gọi nhau bằng anh chị.
Ðằng nầy họ gọi tụi em bằng ông bà..Xí, cái thứ trôi sông lạc chợ vô tới
quê người mà không chịu nhập giang tùy tục, cứ ăn nói kiểu cách, nghi
lể rườm rà thấy phát ghét!"
Con Phụng Kiều tuy được làm kỹ sư phu nhơn nhưng cô Hai Phụng Cơ coi con
gái mình như Chiêu Quân cống Hồ. Cô chỉ còn cậy trông vô sự hiểu biết
của hai đứa kế. Nhưng ông bà ông vải ơi, trái tim con người vốn dại dột.
Nghe con Phụng Các mở miệng ra là khoe dân Nam mình thế nầy, dân Nam
mình thế nọ, ai có dè nó lên Sài gòn gặp một thằng Bình Ðịnh là lậm
liền. Nó ỏn ẻn khoe với con Phụng Song:
- Ảnh sanh trưởng tại làng Tây Sơn, quê hương của vua Quang Trung Nguyễn
Huệ đó đa. Ảnh còn biết võ nữa. Em còn nhớ câu: "Ai về Bình Ðịnh mà
coi. Ðờn bà cũng biết múa roi đi qườn" không?
Cô Hai Phụng Cơ sẳn lòng chiêm ngưỡng vua Quang Trung cùng chiến công
hiển hách của vị anh hùng ấy. Cô cũng rất ái mộ văn tài của nhà văn Võ
Phiến. Nhưng nếu hoàng đế Quang Trung có tái sanh, ông Võ Phiến có chưa
vợ mà đi hỏi con Phụng Các, chắc cô cũng hoang mang lắm. Làmsao cô ưa
nổi cái quê hương nghèo nàn cùng cách phát âm bù chả bù chẹt của một
vùng trên dải đất Trung kỳ?
Phụng Các và gã sinh viên Bình Ðịnh kia vừa tốt nghiệp xong thì được bổ
đi dạy ở Bình Dương. Có thêm thằng rể không phải là dân Nam kỳ quốc, lại
chỉ là nhà mô phạm lương ba cọc ba đồng, cô Hai Phụng Cơ bất mãn ra
mặt.
Trong chiến tranh, vùng kiểm soát của phe quốc gia sau chiến dịch Phụng
Hoàng càng lúc càng thu hẹp. Cô Hai Phụng Cơ hết mong lập vườn ở ven đô
hay các vùng phụ cận tỉnh Vĩnh Long vì vùng nào cũng có đánh nhau , có
lộn xộn. Tuy bị cuốn theo mệnh nước nổi trôi, cô Hai Phụng Cơ vẫn hy
vọng mong manh, hy vọng vô căn cứ. Nhiều đêm nhớ về U Minh Thượng, cô
trằn trọc với nỗi u hoài khó hiểu trong khi chồng cô, Ba Thoại, ngủ ngáy
pheo pheo bên cạnh. Từ lâu sống ở đô thị, tiếp xúc với thị dân miền
Nam, với người Bắc trung lưu, nghe cách phát âm ráo rẻ của người Sài
gòn, cô Hai Phụng Cơ nhớ tha thiết giọng nói quê mùa đả đớt của dân Hậu
giang. Họ không phát âm đúng được những tiếng khởi đầu bằng chữ r và
bằng chữ kh. Ôi làm sao cô quên câu "con cá gô bỏ vô gổ nhảy nghe gột
ghẹt" và câu "phia phia ăn phai cho phẻ" của các anh nông dân, của các
chị thương hồ? Vậy mà khi ra đồng làm ruộng hoặc lúc chèo ghe nới sông
rộng, họ "mùi" sáu câu vọng cổ, vần và chữ được phát âm trúng phóc, nghe
giống Út Trà Ôn, Hữu Phước thất kinh. Ôi Hậu Giang! Ôi quê xưa xa lắc!
Có nhiều lúc cô tưởng chừng nó lọt ra ngoài giấc mộng qui khứ lai từ của
cô khiến cô đau thắt ruột gan.
° ° °
Sau
30.4.75, đứa con trai lớn của cô Hai Phụng Cơ đi học tập năm năm rồi
được thả về sống nhờ tiền cấp dưỡng của thằng cháu đích tôn của cô gởi
về. Thằng thứ nhì nhờ vợ có quốc tịch Pháp nên được qua Pháp theo chính
sách hồi hương. Con Phụng Song nhờ làm chiêu đãi viên hàng không nên bay
qua đảo Guam trước ngày 30.4.75. Vợ chồng con Phụng Kiều liều thân vượt
biển, trên chuyến hải hành phải thủy táng thằng con bốn tuổi vì thiếu
nước. Sau đó gia đình nó định cư bên Úc. Vợ chồng con Phụng Các may mắn
vượt biên êm xuôi qua Nam Dương rồi lập nghiệp ở Hoa kỳ. Con Phụng Song
làm giấy tờ bảo lãnh cho cha mẹ qua Mỹ. Ba Thoại bắt đầu lẩn thẩn, ưa
moi đống rác, lượm chai lọ, đồ phế thải chất đầy góc nhà. Còn cô Hai
Phụng Cơ mạnh dạn mở tiệm bán sách báo, kèm thêm bánh mì nên sống rất
vững.
Phụng Song làm quen được một chàng bác sĩ, dắt về nhà giới thiệu với cha mẹ:
- Nam kỳ chánh cống đó ba má.
Cô Hai Phụng Cơ bằng bụng lắm, lòng phơi phới. Chàng rể nầy chào đời ở Ô
Môn thuộc Cần Thơ. Chàng có kiến thức sâu rộng về miền phù sa sông Cửu.
Cô Hai Phụng Cơ có nhiều dịp kể cho chàng ta nghe về quê hương của
chồng mình. Từ đó chàng lân la tới nhà cha mẹ vợ tương lai, chàng khuyến
khích Ba Thoại viết hồi ký cho nên chồng cô có việc làm để giải trí. Cô
Hai Phụng Cơ tưởng như ông trời vừa lì xì cho mình một đứa con mới, hồn
quê lúc nào cũng sáng vằng vặc như bóng trăng rằm trong tâm tưởng. Cô
gọi điện thoại qua Washington DC để báo cho anh chồng chị dâu, giọng háo
hức:
- Anh chị ơi, con út của em tìm được thằng nầy thuộc gốc gác Nam kỳ để trao thân gởi phận rồi. Nam kỳ muôn năm!
Cô gọi điện thoại qua Pháp để báo tin cho đứa con trai thứ nhì bằng giọng đắc thắng:
- Con Phụng Song em con từ bấy lâu nay bưng rổ may đi nửa vòng trái đất
mới tìm được một chàng dõng tướng Nam kỳ. Con nên mừng cho em con!
Cô gọi cho Phụng Các ở Texas, cho Phụng Kiều ở Sydney, khoe bằng giọng sôi nổi nồng nàn:
- Chèn ơi, Phật Trời nhận lời cầu xin của má nên mới lì xì cho má thằng
rể bác sĩ sản sanh ở Ô Môn, tâm hồn mát rượi như giòng sông Bassac. Ai
dè con Phụng Song có phước phận dường ấy. Biết đâu nay mai cộng sản bị
tiêu diệt, nó sẽ về làm dâu đất Ô Môn. Từ Ô Môn đi U Minh Thượng bằng đò
máy chỉ chừng một ngày là cùng.
Những khi chàng rể Nam kỳ tới chơi, cô đãi hết bánh tầm bì chan nước cốt
dừa tới món suông, chạo tôm, gỏi gà...Cô mua tôm đông lạnh bự cỡ cườm
tay để làm tôm bùn, cô mua cá hồi để thế cá lóc làm bún nước lèo...
Cha mẹ chàng rể tương lai ở chung với người anh kế chàng ta tận tiểu
bang Ohio. Cô Hai Phụng Cơ kèo nài để được gặp ông bà suôi cho biết.
Chàng rể cứ ừ hử cầm chừng, thái độ không mấy sốt sắng.
Thế rồi một hôm, Phụng Song mặt mày chù ụ, tiết lộ với má:
- Má à, ảnh thú thiệt với con rồi. Ba má ảnh là Bắc kỳ. Ba ảnh vốn là
nhơn viên nhà dây thép vô Nam năm 1935. Thuở đó, lưu dân Bắc kỳ chỉ có
mấy ông làm việc nhà dây thép và dân cạo mủ cao su. Má ảnh vô Nam một
lượt với chồng. Bởi ảnh biết con kén chồng gốc Nam kỳ nên ảnh giấu giếm
cội nguồn của ảnh. Mà cũng bởi sanh trong Nam nên ảnh nói tiếng Nam, ăn
giá sống, húp nước dừa rồn rột không kém chi người Nam hết, do đó con
mới lầm. Nhưng mà con thương ảnh lắm, xa ảnh chắc con chết...
Cô Hai Phụng Cơ hơi cau mày. Thiệt ra cô đã bớt kỳ thị Bắc Nam từ lâu.
Cô chỉ muốn có chàng rể Nam kỳ để huấn luyện lũ cháu ngoại cô yêu miền
Nam sâu sắc đậm đà hơn vậy thôi. Thôi duyên nợ biết sao mà lường được!
Số các con gái cô là gặp duyên thiên lý, cô làm sao cưỡng lại ý trời? Vả
lại mẹ nào mà nỡ ngăn cản nhơn duyên tốt lành của con? Cho nên, cô Hai
Phụng Cơ sau phút do dự, hăng hái bảo:
- Ối, chánh quán mà nhằm nhò chi con! Chỉ có sanh quán là đáng kể! Như
thẳng đây, sanh ở Ô Môn, học trung học Cần Thơ, đại học ở Sài gòn. Từ
thuở nhỏ tới lớn nó hít thở không khí miền Nam, uống nước sông miền Nam,
ăn cơm gạo, bột bún cùng con cá lá rau miền Nam, như vậy nó là người
miền Nam rồi. Ðứa nào dám lôi nó về phe người Bắc là phải bước qua xác
chết của mụ vợ Ba Thoại nầy. Thôi thì má cũng đành hô: "Bắc kỳ muôn năm"
cho nó gọn!
Hồ Trường An
*
Mời đọc qua Ebooks các Sách của Trần Yên Hòa đã xuất bản:
Xin click vào link sau:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét