Thứ Tư, 20 tháng 4, 2022

NHÌN MÌNH TỪ ĐỈNH NÚI CAO - Thơ Trần Thiện Hiệp

Đỉnh Everest cao nhất thế giới, đúng hay sai? | Báo Dân trí
 

 

 

(với bản dịch tiếng Anh của Thiếu Khanh)
 


NHÌN MÌNH TỪ ĐỈNH NÚI CAO

Ngẫm đời
Nào khác đèn cù
Trục quay thân phận phù du bụi hồng
Á, Âu trôi giạt giáp vòng
Nhớ về quá khứ nghe lòng rưng rưng

Đôi khi
Như “chẳng đặng đừng”
Dòng trôi định mệnh
xoáy từng thịt xương
Dẫu tâm ngộ chữ vô thường
Đêm dài vẫn lạc cuối đường phân vân

Cõi người
nhật nguyệt phù vân
Mỗi khi cạn chén tẩy trần cười vang
Bể dâu trời đất phũ phàng
Ta trong dâu bể dọc ngang một đời

<!>




LIFE SEEN FROM A HIGH MOUNTAIN


Life,
is like a revolving lantern,
Where one is ephemeral in the Fate’s unconcern
Almost over Asia and Europe I’ve been to
It’s so sorrowful to recollect the past hitherto

Sometimes 
it’s like a necessary evil
One would be whirling 
in one’s destiny all baneful
Even one has learned what impermanence could mean
Being lost in the night of life could be foreseen

In the world of humans
the sun and the moon pass by
Emptying my glass I laugh being home and dry
In the ruthless changes of the Earth and Heavens 
I keep moving on despite their violence

~~oOo~~



HỎI EM MƯỢN CHÚT TÌNH SI

Hạc bay hướng núi ráng hồng
Trúc tre gõ nhịp hát ngông bên đồi
Chiều nghiêng theo gió mây trôi
Chập chùng núi biếc ta ngồi trơ vơ

Lá vàng rơi rớt cánh thơ
Rượu tăm độc ẩm mong chờ ai qua
Mõ chuông văng vẳng chùa xa
Câu kinh chợt thức Di Đà vô âm

Lãng du khắp nẻo phù trầm
Tỉnh say bạc tóc truy tầm chân thân
Hỏi ta… ngàn nỗi phân vân
Hỏi người… ai rõ căn phần huyền vi

Hỏi em mượn chút tình si
Ta về yêu vội dáng đi trang đài
Để quên bước mỏi trần ai
Mà vui cuộc lữ ngắn dài trăm năm


I’D LIKE TO BORROW SOME LOVE FROM YOU


A crane flying towards the red-cloud covered mountain
Bamboos are singing to natural rhythms in the sun
The eventide follows the wind and clouds flying
Surrounded with green mountains I am here lonely sitting

Yellow leaves falling like poetical wings
Sipping my wine alone expecting some human beings
Some bell sounds echoing from a pagoda far away
Reminding of Amitabha’s voiceless sutra to pray

Having wandered all over the world
Looking for the true ego while being around whirled
Asking myself – I feel so confused
Asking others – the mystery makes them bemused

I’d like to borrow some love from you
And I love your graceful walk, too
All worldly tiredness would fade into oblivion
To enjoy the one-hundred-year-long expedition



KHAI NGỘ

Hai mươi lăm năm 
lưu vong
Trở về quê mẹ nghe lòng thảnh thơi

Hận thù chia cắt 
một thời
Đạo tâm khai ngộ ngày rời thăng hoa

Trăm năm cũng chỉ
sát na
Vương đình rêu phủ, sơn hà đổi ngôi

Thôi thì
rượu thấm mềm môi
Cười khà cho những giạt trôi biển đời


ENLIGHTENMENT

Living in exile
For twenty five years
On returning to my motherland, mindfulness appears 

The country 
once divided by hatred
When you are enlightened everything is sublimated

A hundred years 
are like a ksatna
As the country has changed a dynasty is like a chimera 

Let’s enjoy 
some good wine then
And laugh away all those changes again and again


TỪ HẠT SƯƠNG

Trong hạt sương có đất trời
Trong mắt em có những lời yêu thương 
Ta trong cuộc lữ vô thường
Thấy em kỳ diệu hạt sương rạng ngời

Thấy em có cả biển khơi
Có sông suối mát, có nơi tu hành
Có hoa cỏ lạ rừng xanh
Có muôn ẩn ngữ kết thành thơ bay

Từ em góp cuộc sum vầy
Đường ta nhật nguyệt tỉnh say tang bồng
Dẫu bao thành bại, long đong
Cám ơn em vẫn chung lòng, thấp cao

Ngâm thơ ta giữa ba đào
Nghe đời thấm những tự hào chua cay
Mắt em hồ nguyệt, tình đầy
Cho ta soi bóng mỗi ngày phù du

Tóc dù nhuốm sắc sương thu
Nửa vòng thế kỷ, tình ru ngọt ngào
Cầm tay, còn ấm thuở nào
Ta còn say đắm rượu đào mời em.

 

Cho năm mươi năm cuộc tình
1960 – 2010

 

FROM A DROP OF DEW

A drop of dew reflects the Earth and skies
Loving words are reflected in your beautiful eyes
I am on my impermanent journey
Seeing you a brilliant drop of dew – wonderfully

In you there are an ocean
Fresh streams and a retreat for one
Rare flowers and precious gems
And meaningful words for my poems 

Since you and I have joined together
On our way the sun and the moon become brighter
In spite if a long way we’ve come through ups and downs 
It’s thankful that you have never come with a frown

Reciting my poems while facing difficulties
Still proud of ourselves despite the life’s frivolities
Your eyes full of love I look into 
Every day as I love you

Even our hair turns autumnal mist
For half a century our love has come to exist
Your hands are still warm as they used to be
I’d love you to share this wine with me.

(For the fiftieth anniversary, 1960 – 2010)



VẾT HẰN


1. Đêm tàn cuộc chiến máu xương
Rưng rưng nước mắt
cuối đường dọc ngang

2. Thêm lần quốc sử sang trang
Nỗi đau thành bại ngút ngàn trời xanh

3. Người đi biển sóng buồn lây
Con thuyền vô định rủi may khôn lường

4. Bao người vùi xác đại dương
Sử đời huyết lệ đoạn trường Việt Nam
 


THE IMPRESS OF SUFFERINGS


1. As the night of the bloody war came to an end
Lots of tears people had to expend!

2. History turns a new page once more
Into the sky the pain of losses and wins seems to soar

3. The sea and its waves feel sad about the fleers
whose vessels are insecure in the Fate as the risk appears

4. Many people having themselves buried in the ocean
in the bloody period of Vietnam’s history - so heartbroken

 

  
SÀI GÒN

 MÙA THU VẮNG XA

Đi tìm 
mùa thu Saigon
đường xưa hóa lạ không còn lá bay

Mộng du
Ngay giữa ban ngày
Chợt mưa ngập lối vũng lầy đỏ hoe

Đưa cao 
Năm ngón tay che
Nhớ em ướt tóc vỉa hè Duy Tân

Còn đâu
Tình tự bước chân
Thu Sương – Thu Thủy – Thu Vân – Thu Hà

Saigon
Mùa thu vắng xa
Tìm thu chẳng gặp. Người xa lạ người

Nhớ sao 
thu thuở đôi mươi
Saigon lãng mạn tiếng-cười-Gia-Long

 


SAIGON, THE FALL HAS GONE

Looking for
The Fall in Saigon
Without falling leaves old streets seem alien

In my 
daylight sleepwalking
A sudden rain brings a red mud puddle into being

Raising 
five fingers as supposed
To the rain on Duy Tân Street your hair was once exposed

There are no more
those lovely footsteps so far
Thu Sương – Thu Thủy – Thu Vân – Thu Hà

Saigon,
the Fall has gone
No Fall encountered, people become strangers thereon

In my recollection
When I was twenty
Gia Long schoolgirls’ giggles made Saigon lovely

Translated by Thiếu Khanh
  

 

(Trần Thiện Hiệp gởi)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét