nhà văn dương như nguyện
Dương Như Nguyện nhiều lần để văn hóa Việt văn hóa Mỹ xen kẽ nhau, từng lớp như dầu và nước, lúc trích dẫn Kiều, lúc điển tích tây phương đủ loại, tiếng Việt xen kẽ với Anh văn, có khi quên không chuyển ngữ, là chuyện thường có. Một đặc điểm trội bật nữa cần nhắc tới là nhan sắc: đàn bà xấu viết văn khác, đàn bà đẹp viết văn khác... Dương Như Nguyện học giỏi tới hai lần tiến sĩ nhưng nhan sắc có thể nói là đẹp, duyên dáng, ngồi ở đâu trong một party là đàn ông da trắng da vàng bu quanh, như ruồi bu quanh một giọt mật giữa bầu trời nhiệt đới. Dương Như Nguyện viết:"Tôi cúi xuống khuôn mặt hắn, bộ ngực tôi đong đưa trên những nét gẫy của khuôn mặt người tình"{Bắc Âu}."Hai núm vú màu mật ong tiêu biểu cho sự nồng nàn của phụ nữ miền nhiệt đới. Tôi là đứa con nhiệt đới, da nâu, mắt và tóc sẫm màu". {Mùi hương quế}
<!>
Dù đã xuất hiện trong văn học hải ngoại đã khá lâu, nhưng Dương Như Nguyện không viết được nhiều, thời gian của cô phải chia cho nhiều việc, mà việc nào cũng đòi hỏi toàn tâm toàn trí và toàn cơ thể đàn bà, như học hết đại học này đến đại học khác, làm luật sư, công tố viên, chánh án, viết văn và diễn xuất (hai hobby của cô), và dĩ nhiên thay đổi boyfriend luôn luôn. Khỏi phải nói những người tình của cô đều là da trắng, khoa bảng, thuộc những đại gia địa phương, và có khi là một ông cao to tóc màu nhạt, hậu duệ của dân cướp biển Bắc Âu...
Lần duy nhất Dương Như Nguyện khen đàn ông châu Á là đẹp lại là thứ đàn ông không lấy được dưới bất cứ dạng nào: trong tập văn duy nhất của cô đã xuất bản là Mùi hương quế, một tập văn tương tự Ngọn cỏ bồng của Nguyễn Bá Trạc, gồm cả tự truyện, nhật ký, truyện ngắn, thơ văn phú lục đủ cả, Dương Như Nguyện đã tả loại đàn ông đó như sau:
"Nàng sửng sốt nhìn.
Họ đứng trước mặt nàng, sáu người đàn ông cao lớn, tươi đẹp như nhựa thông, như gỗ thông, như sương sa buổi sáng. Họ nói líu lo ngôn ngữ Tây Tạng. Họ đi thoăn thoắt như trình diễn khinh công trong tiểu thuyết Kim Dung của độc giả Việt Nam thập niên sáu mươi. Những vạt áo nâu, cam, hồng, tía quấn quít quanh những thân hình lực lưỡng. Cả đời nàng chưa thấy đàn ông nào đẹp như vậy. Sáu cái đầu trọc lóc tròn trĩnh đều đặn, sáu ngấn cổ cao ngời khỏe mạnh. Sáu bộ vai rắn chắc. Bỏ xa những thân thể Tây phương đầy chất steroid trong những phòng tập thể dục của các thành phố lớn Âu Mỹ.
Họ đứng trước mắt nàng rồi cùng di chuyển với nàng. Sáu ông sư Tây Tạng. Hình như họ không có tuổi... Nước da họ màu mật ong. Mắt đen hoắc, sâu, sáng và trong, nằm ngay ngắn dưới những lông mày cong rậm. Những đôi mắt đoan chính, tươi tắn, không hề láo liêng, không hề liếc ngang liếc dọc... Những cánh tay lực lưỡng, những bàn tay rộng, dài. Những đôi chân dài thoăn thoắt, khỏe mạnh, ẩn hiện dưới vạt áo cà sa".
Đó là đàn ông Tây Tạng, tăng lữ. Còn đàn ông VN còn lâu mới được Dương Như Nguyện chiêm ngưỡng như vậy. Dưới ngọn bút của các bậc đàn chị Nguyễn Thị Thụy Vũ, Trùng Dương... các chàng VN đa số ngoại hình dưới trung bình, và ngòi bút hai nhà văn này, chỉ vớt vát được có bộ mông là quyến rũ được cái nhìn của các nàng. Thôi, thế cũng được rồi... Còn hơn là bị 'nụ cười khúc khích trên lưng' như một lời thơ nhạc Trịnh Công Sơn: các nàng cười khe khẽ sau lưng... vì sao mà chàng gầy ốm thế... Nếu không gầy ốm quá, chàng VN lại quê một cục và nghèo quá, như Thịnh, nhân vật nam da vàng duy nhất lọt vào Mùi hương quế với thân phận không khá. Là bị văng ra ngoài.
Như vậy những nhân vật của Dương Như Nguyên, dù mang những tên khác nhau trong Mùi hương quế, Wendy, Eve, Yên Vi, Mị nương, Uyên hay Hoàng Ngự... chỉ còn một con đường là kết bồ và lấy da trắng bản địa thôi, con đường mà tác giả đã tóm tắt ở đầu một chương sách:
"Trong kiếp đàn bà di dân, tôi đứng lặng
ngắm nhìn:
Có những tình yêu lối Việt
Có những tình yêu lối Mỹ
Và có những tình yêu
mắc cạn giữa hai dòng.
Uyên ba mươi hai tuổi, tóc dài, làm luật sư tố tụng ở Hoa Thịnh Đốn. Trên giấy thông hành, Uyên quốc tịch Mỹ. Uyên có bồ làm cùng nghề. Uyên gọi bồ là 'hắn'. Hình như Uyên có yêu hắn. Một nhận thức làm Uyên vừa thích thú vừa rụng rời... Chung quy chỉ vì nàng sống và suy nghĩ theo lối Mỹ nhưng tâm hồn còn chất chứa cái lãng mạn của Việt Nam xưa như trái đất... Một cô bạn cảnh cáo:
- Hắn là Mỹ mà mày yêu theo lối Việt là mày chết trước... Mày yêu 'thằng Mỹ'. Mà lại là 'thằng' luật sư Mỹ chuyên môn ngụy biện. Thằng khốn nạn lại thuộc cái giống luật sư Harvard tâm hồn cứng ngắc...''
Cô Uyên luật sư da vàng tóc đen dài không nghe bạn khuyên, cứ yêu để rồi sau cùng không chết, nhưng cũng phải từ hôn vì không chịu làm một thứ 'nạn nhân văn hóa' khi hai nền văn hóa khác biệt, Việt và Mỹ, đụng độ, đối đầu nhau:"Uyên tì tay trên thành cầu, nàng nhìn xuống chiếc nhẫn đính hôn lóng lánh kim cương quanh hột sa phia xanh ngắt. Tự nhiên Uyên muốn tháo chiếc nhẫn ném vào lòng nước... Nàng chợt nghĩ đến triết lý vụn của Tịnh Thủy: 'Yêu theo kiểu Việt hay kiểu Mỹ'... Một người đàn bà nào tinh nghịch đã nói, khi người đàn ông ra đi, chiếc nhẫn ở lại 'When the man leaves, the ring stays'... Hình như ở điểm này, thì Uyên phải nghe theo lời bạn, giải quyết tình yêu thực tế, tiền bạc kiểu Mỹ. Uyên gỡ chiếc bút chì giữ mái tóc trên đỉnh đầu. Mái tóc xổ tung... Nàng ném chiếc trâm cài đầu... dã chiến ấy vào lòng nước thay chiếc nhẫn". {trg 92 sđd}
Sau khi ném chiếc bút chỉ dùng làm trâm dã chiến cài đầu xuống dòng nước, thay vì nhẫn đính hôn, nhân vật nữ của Dương Như Nguyện tiếp tục yêu đương và lần này là một ông Bắc Âu to khỏe. Tương tự bậc đàn chị Trùng Dương làm tình lung tung chỉ vì vấn đề triết lý 'tôi làm tình, vậy tôi hiện hữu', nhận vật của Dương Như Nguyện 'tôi ngủ với đàn ông để chứng minh tôi là đàn bà': "Khi rãnh rỗi, tôi ngủ với hắn. Không hạnh phúc, không đau khổ. Tôi ngủ với hắn để cảm thấy mình có ngủ với đàn ông, vô tội vạ, vô tình cảm. Tôi ngủ với hắn để chứng minh mình là đàn bà. Có thế thôi... Hắn chỉ là một sinh vật giống đực..."
Khi yêu đương, làm tình kiểu khơi khơi như vậy, đàn bà thường khách quan, sáng suốt: "...tôi cảm thấy hơi thở của hắn miên man trên ngấn cổ của mình. Tôi thở dài, lại một cuộc tấn công thân xác. Nhu cầu đầu ngày. Thói quen buổi sáng. Tôi đã quen thuộc nên vẫn còn để trong người cái diaphram của tối trước. Tôi xoay người lại để hắn lật cái áo ngủ dễ dàng hơn. Hắn cởi cái nịt da. Kéo thốc áo sơ mi... Hắn cần tôi nhưng tôi không cần hắn. Tay hắn sửa soạn cho cuộc tấn công... Tôi như nữ thần tình yêu, óc tôi lạnh, mà người tôi vẫn nóng. Tôi nhớ đến trái mít nồng nàn của Hồ Xuân Hương. Trái mít không cần yêu, không cần hưởng thụ, vẫn ngọt ngào hương nhựa. Vì tự trong cá tính của trái mít là có nhựa. Cho nên khi tôi ướt át, mềm mại, thì giống đực ngu xuẩn cứ tưởng rằng tôi đã yêu mê, sẵn sàng trông đợi, đã cong người mà hứng nhận. Một sự hiểu lầm tai hại. Chỉ cần không ghét, không kinh tởm, không oán hận, chỉ cần được vuốt ve một chút, là tôi trở thành trái mít của Hồ Xuân Hương. Điều đó không ăn nhập đến vấn đề tình yêu. Gã đàn ông này mê bàn chân tôi, mê từng ngón, mút trong miệng từng ngón, liếm từng vết chai vì tôi đi giày cao gót, hay tập nhảy múa. Kéo bàn chân tôi lên hôn, là dốc ngược người tôi lên..."
Dù là con cháu của những tên cướp biển Viking mỗi lần vượt biển xuống phía nam là phụ nữ ven biển Tây Âu khiếp vía, nhưng dù 'king size' đến đâu chăng nữa, chỉ cần một đêm ân ái không ngưng nghỉ là nội lực đã tiêu tan hết, nên chàng ở đây cũng vậy: "Rồi hắn xìu đi, khoảng da thịt tiêu điều xuống. Hắn vòng hai tay nâng tôi lên... Nhưng rồi con ngựa đã yếu sức, da thịt hắn phản bội hắn. Hắn rớt ra khỏi tôi như một sợi bún lèo nhèo. Da thịt tôi không réo gọi, cho nên tôi không mất mát không đau đớn. Và con đàn bà trong tôi sung sướng reo cười..." {trg 148 sđd}
Trong văn học Việt Nam trước đây, đã có một nhà văn là Võ Phiến nói tới hiện tượng đàn ông đương làm tình bình thường, bỗng nhiên cái đó của mình xìu xuống đến độ tụt ra ngoài người đàn bà. Sự kiện đó thường chứng tỏ thân thể đã quá no đủ sex, nhưng đàn ông trong trường hợp này thường tự ái, cho rằng nam tính của mình đã sút giảm. Và trong trường hợp như thế, đàn ông thường 'thúc ngựa tiến lên' (từ của Võ Phiến). Chàng da trắng của Dương Như Nguyện cũng vậy: "Hắn leo lên người tôi lần nữa. Như để chứng minh cái nam tính của hắn. Tôi ngoảnh đầu qua một bên để khỏi nhìn hắn. Hắn ngồi sát vào, kéo đôi chân tôi lên hôn. Đôi chân tôi dựng ngược lên là con dốc đi xuống vũng lầy cho hắn... Là giống đực, hắn phải gỡ gạc lại sự thất bại của mình. Để băng bó vết thương khó mà giải thích được của đàn ông. Hắn làm tình với tôi như là một sự cố gắng giận dữ... Hắn thúc vào người tôi, như những cái đá dữ dội, tôi không thể tránh được. Tôi nghiến răng lại để khỏi rên vì đau.. Hắn cắn mạnh vào gót chân tôi, gập người tôi lại, tôi kêu lên thảng thốt. Rồi hắn từ từ, từ từ tụt khỏi người tôi một lần nữa. Súng chưa nổ, hắn đã đầu hàng như một tên lính quèn run sợ. Lại một thất bại thứ hai. Hắn gục xuống. Chúng tôi không nhìn nhau. Tôi bước ra khỏi giường". {trg 149-150 sđd}
Nhân vật của Võ Phiến đã gặp cảnh cái đó đột nhiên 'tiêu điều, mềm như bún', nhưng không sao vì đang làm tình với vợ, chỉ bị vợ cười khúc khích một tí thôi. Còn ở đây chàng chỉ là bồ tôi, thứ bồ bị nàng gọi là 'hắn', cuộc tình phải đi tới chỗ chấm dứt thôi: "Tôi muốn đi tìm những chàng trai trẻ, nhỏ tuổi hơn tôi, biết nghe lời, biết phục vụ, như những cái máy không biết mệt, không đem đến cho tôi những điềm gỡ, không làm cho tôi phải suy nghĩ về vùng tâm linh khó hiểu của giống đực..."
Suy nghĩ như vậy rồi, nhân vật nữ lại lên đường đi tìm người đàn ông ước mơ, và như các cụ xưa bên ta đã có lần nhận định, 'tránh vỏ dưa gặp phải vỏ dừa'. Không phải là đụng phải một ông đầu đen đậm đặc chất phụ hệ vừa mới nhập cảnh Mỹ, đi xe used car cũ mèm, làm janitor cho Mc Donald, rảnh rỗi là tụ họp bạn bè nói chuyện quang phục lục địa, phá vỡ bờ Đảng khai mở lối về... Nhưng thà là như vậy, nhân vật nữ của Dương Như Nguyện còn đỡ vất vả, và đỡ đau hơn... là rơi vào tay của mấy ông Mỹ gọi tắt là S.M. Chàng hay 'hắn' lần này đi limousine và có cách uống rượu đáng chú ý:"Tôi nghĩ đến hắn và băng sau chiếc limousine quen thuộc. Mới hôm qua, hắn đón tôi đi ăn. Tôi mặc áo lụa đỏ khoét cổ rộng. Hắn cầm trong tay ly rượu. Hắn hôn phớt lên má tôi, rồi đổ nguyên ly rượu xuống ngực áo lụa đỏ. Tôi thảng thốt kêu lên vì lạnh... Hắn cầm cục nước đá ép sát vào đầu vú... Tôi lạnh toát cả tứ chi, vùng vẫy... Tôi nghe âm thanh những cục nước đá chạm vào nhau trong ly rượu vàng ánh..."
Đừng vội phê phán chàng là đồ tàn bạo, đồ sa-đíc này nọ, đồ 'Mỹ ngụy đồi trụy'... Chàng này chỉ thích đùa quá lố, tinh nghịch quá đối với phụ nữ thôi. Trong một phim Tàu lục địa thực hiện cách đây không lâu, kiều nữ Gong Li (trong nước gọi là Củng Lợi) cũng bị khách chơi Á châu đè ra phun rượu vào miệng, nàng Lara của nhà văn Pasternak trong phim Bác sĩ Jivago cũng bị ông luật sư bồ của mẹ ép uống rượu tràn ra ướt ngực áo dạ hội, cũng màu đỏ. Còn tại Việt Nam, trong một ký sự của Hoàng Hải Thủy trước 1975, buổi sáng thức dậy sau một đêm ân ái, chàng gọi hầu phòng mang lên một ly cà phê sữa, cứ uống một ngụm lại hôn, truyền sang miệng nàng. Còn bạo dâm thứ thiệt, chính cống, cư xử như thế này đối với một nhân vật nữ của Dương Như Nguyện thuộc loại 'child abuse', con gái một ông lớn Việt Nam chuyên môn đập vợ đánh con nhừ tử:
"Tôi choàng tỉnh dậy. Hắn đang đổ một muỗng yogurt mát lạnh lên ngực tôi... Tôi dụi mắt nhìn chung quanh, kinh ngạc... Bốn bức tường quanh chỗ tôi nằm được che phủ bởi bốn màn ảnh lớn. Tôi nằm trần truồng trên tấm ra trải giường trắng... Bỗng nhiên phòng tối om, ánh đèn vụt tắt, và bốn màn ảnh sáng lên... Tôi hét lên kinh hoàng, tiếng hét dội lại như nuốt chửng lấy hình hài tôi trơ trọi. Tôi ôm mặt, lùi dần, nhưng không chỗ thoát, vì sau lưng tôi, trước mặt, hai bên, đều là những hình hài kinh tởm nhầy nhụa trên bốn màn ảnh trắng... hàng trăm con rắn bò lổm ngổm. Những con trăn dài đầy màu sắc gớm ghiếc.
Tôi bíu chặt lấy tay hắn, tiếp tục hét như đang đối diện với cái chết. Toàn thân tôi co rúm. Tiếng hét thất thanh, lạc lõng. Hắn luồn tay giữa hai chân tôi, nâng người tôi lên, tiếng hắn thở đứt quãng, nặng nề..."
Khủng bố nàng bằng hình ảnh cho nàng sợ co rúm ngưỡi rồi đè ra cưỡng hiếp chưa đủ, chàng sa-đíc còn đi một đường 'bondage' (trói nàng lại, hay để nàng trói mình như trong phim Basic Instinct do tài tử Sharon Stone và Michael Douglas đóng): "Hắn kéo tôi vào lòng, cười nửa miệng, môi hắn dán lấy môi tôi, tay túm lấy mái tóc đen tuyền, dúi đầu tôi xuống. Tôi nhìn roi da, dây trói và cùm tay. Hắn còng tay tôi lại, treo tôi lên, kéo cho hai chân xoải dài, dang rộng bằng dây trói. Hắn nhét mảnh khăn lụa vào miệng tôi, đội chiếc mặt nạ da vào mặt tôi. Vạt áo ngủ mỏng mang bay chờn vờn trong không khí. Trong không gian đen tối, tôi mường tượng hắn quay tròn chiếc giày cao gót của tôi. Hắn đặt chiếc giày lên ngực, một lúc sau ngồi dậy pha rượu, tay cầm ly rượu hắt lên người tôi. Môi hắn đuổi theo những hột rượu chảy xuống thân tôi lạnh lẽo..."
Một lần nữa đừng vội kết luận 'Mỹ nó đồi trụy nên mới thế', còn các cụ bên ta bên Tàu vốn đứng đắn, nghiêm túc và chín chắn, đâu có như vậy. Các cụ bên Tàu thời xưa chỉ thỉnh thoảng nhậu say kéo tụt giày nữ nhân ra, làm vật đựng rượu, mời nhau uống. Và không cần đi đâu xa ngược thời gian cho vất vả, trên báo Sống của Chu Tử trước 1975, trong một mục tạp ghi, một ký giả nhìn chiếc áo hở lưng của một người đẹp tài tử trong một bữa tiệc, mà bàn với bạn bè rằng: Nếu được rót rượu từ cái gáy nuột nà đó, cho rượu chảy dọc lưng, xuống nữa, rồi để một cái ly phía dưới hứng rượu đó mà uống, thì thật đã, đủ lãng quên đời...
Trở lại với nàng của Dương Như Nguyện, sau khi bị chàng sa-đíc dùng thân thể mình làm cái đựng rượu, bị chàng đánh: "Tôi mơ hồ nghe tiếng roi da vun vút trong không khí. Như tiếng gió rít lên, sắc bén... Tôi có cảm tưởng mình là con nộm được treo bằng dây. Tôi không còn cảm giác vì hồn tôi hình như đang lìa khỏi xác. Tôi rướn mình theo từng đường roi đi như người con gái tập hát đi tìm bóng Trương Chi trong tuyệt vọng... Tôi mường tuợng tiếng roi đi trong không khí nghe vun vút như tiếng xe lửa trong điển tích Trung Hoa... Tôi rướn người lên một lần cuối và hình như dây trói bật tung..." {trg 124 và kế tiếp}.
Không phải lúc nào nhân vật nữ của Dương Như Nguyện cũng gặp một chàng da trắng sa-đíc như thế (chữ da trắng là thừa, vì Dương Như Nguyện cũng như hầu hết các nhân vật VN, không ưa dân da đen. Không phải là kỳ thị màu da, không ưa là không ưa, thế thôi). Có lúc đụng độ một chàng vừa khổ dâm vừa bạo dâm như thế này:
"Hắn bế tôi trong tay, lau nước mắt, đặt vào tay tôi chiếc nịt da vừa vòng tay cầm: Hắn nằm sấp xuống mặt nệm bọc sa tanh ngà. Tôi quật cái roi da lên người hắn. Người đàn ông to lớn này không thể gãy làm hai. Tôi nức nở quật đòn thù lên gã hung thần trong người hắn. Hắn xoay người, lăn lộn. Tôi quật chiếc nịt da lên vòng ngực vạm vỡ. Những phiến lông dày cám dỗ. Người hắn đỏ ửng dưới ánh đèn mờ. Tôi ném cái roi lên tường thả người xuống như vừa nhìn thấy dung nhan tình yêu...
Hắn cầm con dao rọc giấy luồn vào khoảng trống mỏng manh giữa da thịt tôi và chiếc T-shirt. Hắn xẻ chiếc T-shirt bằng dao rọc giấy, rạch lớp tất chặt như lưới quanh đùi. Mũi dao lạnh ngắt chạy trên da tôi... Hắn nhét một mảnh vụn khác vào miệng tôi... Tôi cảm thấy bàn tay hắn dò dẫm quanh ngấn cổ, những sợi tóc cứng của hắn đâm vào cổ tôi, rồi dấu răng cắn mạnh vào ngấn cổ. Tôi kêu không thành tiếng. Môi hắn đặt lên môi tôi, hình như có vị mặn của máu..."
Như vậy nhân vật nữ của Dương Như Nguyện đã gặp một vampire thứ thật, một thứ ma cà rồng chuyên cắn cổ hút máu đàn bà trẻ đẹp. Không biết đoạn văn trên có xảy ra trong thực tế, hay chỉ một thứ day dream, một fantasy, một giấc mơ quái đản giữa ban ngày của tác giả... Dù thực hay ảo tưởng ảo giác, đến đây các nhân vật coi bộ mệt nhoài, nên nhân vật cuối của tác phẩm Mùi hương quế, là cô Nguyễn Cửu Hoàng Ngư đã tắt máy vi tính, đóng cửa văn phòng tại Mỹ, giã từ các ông bồ da trắng đi limousine, để làm một chuyến viễn du một mình sang châu Á. Chẳng cứ cô Hoàng Ngư này, nhiều phụ nữ Mỹ tự lập và độc lập bây giờ cũng hay làm những chuyến du lịch xa, đến bất cứ đâu, một mình, không sợ ai hay bất kể cái gì.
Cô Hoàng Ngư này một mình đến tận xứ Katmandu, lên cao ngắm mặt trời mọc trên dãy núi Himalaya, rồi lẽo đẽo đi theo sáu nhà sư Tây Tạng đi bộ theo các đường mòn chân dãy núi, đến vùng đất sinh trưởng ngày nào Tất Đạt Đa. Cô đi hành hương đất Phật chăng? Không biết. Chỉ biết cô nói thầm: "Đi tìm tự do tuyệt đối là một sự ích kỷ... Không kể đến người khác, không quan hoài tới ai, một cá nhân trở thành thực thể tự do tuyệt đối..." {trg 205}
Thế Uyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét