tranh nguyễn trung
Từ
xưa đến nay đã có biết bao nhiêu áng văn tuyệt tác, bao nhiêu bài thơ
trữ tình, bao nhiêu ca khúc vinh danh người Mẹ, trong đó bài hát “Lòng
Mẹ“ của Y-Vân đã trở thành bất hủ, mỗi lần nghe là mỗi lần cảm thấy xúc
động cả tâm can! Riêng tôi, tôi lại muốn viết để ca ngợi người Cô ruột
của tôi, cô là hình ảnh của người mẹ thứ hai, dù đã không sinh ra tôi.
Mới
một tuổi tôi đã mất mẹ, trong khi đó hai anh trai tôi cũng chỉ mới lên
bốn và lên hai. Câu nói của ai đó cùng nghe càng thấm thía vô cùng:<!>
„Ngày ta đau khổ nhất là ngày ta mất mẹ, lúc ấy ta khóc mà không có mẹ bên cạnh để dỗ dành“.
Không
làm sao diễn tả được nỗi đau đớn xé nát tâm can khi Ba tôi chỉ còn lại
một mình với 3 đứa con còn quá nhỏ dại như vậy! Sau 3 năm mãn tang, Ba
tôi phải lấy vợ khác để có người chăm sóc cho con mình.
Ông
bà nội tôi mất sớm nên Cô tôi phải về ở với Ba tôi và người chăm lo tận
tình cho 3 anh em tôi là Cô, đặc biệt nhất là tôi vì tôi còn quá nhỏ.
Cô thay thế mẹ tôi, tôi được ngủ với Cô, trải qua những ngày thơ dại
bằng hơi ấm, bằng sự vỗ về ôm ấp trong đôi cánh tay tràn đầy yêu thương
mà Cô đã dành cho tôi. Ngày đi làm, đêm về ngủ đâu có yên giấc vì tôi,
tôi lại hay khóc đêm, chưa kể những lúc nóng đầu ấm lạnh nữa. Càng nghĩ
càng thương người Cô còn quá trẻ mà đã vì cháu phải hy sinh cả quãng đời
thanh xuân của mình!
Tôi
theo Cô như hình với bóng, những ngày nghỉ tôi thường theo Cô lên chùa,
nhờ đó mà tôi đã tiến gần đến đạo Phật, đã biết gia nhập vào Gia Đình
Phật Tử Hướng Thiện đi sinh hoạt đều đặn hằng tuần, biết ăn chay, biết
tụng kinh niệm Phật, biết thích lắng nghe tiếng chuông chùa Thiên Mụ
ngân vang trong không gian còn đọng sương mai nhưng sao ấm áp lạ kỳ!
Tôi
sống với người mẹ kế, bà có con nên không còn nhiều tình thương để dành
cho tôi. Tôi thường tự hỏi nếu không có Cô tôi bên cạnh che chở bảo bọc
thì tôi sẽ sống ra sao, phải trải qua những ngày ấu thơ buồn thảm đến
chừng nào? Chiều chiều đi học về, bước vào nhà mà chưa thấy bóng dáng Cô
là tôi đã muốn khóc rồi.
Ba tôi
rất thương yêu anh em tôi nhưng là cột trụ của gia đình, Ba tôi quá bận
bịu, đâu có nhiều thì giờ để chăm sóc cho tôi như Cô tôi vẫn thường làm.
Những
ngày trước đảo chánh Nhật (1945), gia đình tôi từ Quảng Nam di chuyển
về Huế trước vì Ba tôi sợ có chiến tranh. Vậy là cả nhà về tạm trú trong
khu vườn của ông bà nội ở làng Nguyệt Biều. Sau đó Nhật đã tràn về, Ba
tôi bị kẹt lại, cả nhà đã lâm vào cảnh khổ cực lầm than. Cô tôi phải đi
bán hàng rong, sáng sớm quang gánh ra đi, chiều tối mịt mới về mà nhà
chỉ ăn toàn cơm độn sắn khoai.
Đến
khi Ba tôi được trở về, đem gia đình xuống thành phố ở, Cô tôi được đi
học lớp kế toán và sau đó có việc làm ở văn phòng, chuyên về đánh máy,
sống cuộc đời công chức cho đến khi về hưu.
Tuy
tôi lớn dần với thời gian nhưng dưới mắt Cô tôi vẫn chỉ là một đứa cháu
bé bỏng. Ngày đi làm, chiều tối về là tắm rửa, giặt ủi quần áo cho tôi,
chăm sóc tôi từng chút. Những ngày cuối tuần, Cô lại còn thích làm vườn
nữa, tôi cứ nhớ mãi hình dáng Cô tôi sớm chiều thấp thoáng bên luống
rau xanh, bên hàng cau trước sân nhà, giữa vườn lá xanh um mượt mà sắc
ngọc mỗi mùa đơm hoa kết trái.
Có
bao nhiêu người đã muốn dạm hỏi xin cưới Cô tôi nhưng Cô đã từ chối chỉ
vì anh em chúng tôi. Thấy các cháu còn nhỏ dại quá mà phải sống với mẹ
ghẻ, Cô tôi không đành lòng dứt áo ra đi.
Ôi!
sự hy sinh cao cả của Cô tôi đã làm cho tim tôi đau xót khi tôi lớn lên
và hiểu dần sự việc. Nhưng rồi Ba tôi đã ép Cô tôi phải đi lấy chồng
chứ để khi lớn tuổi quá, muộn màng rồi ai mà để ý tới nữa.
Ngày
Cô đi lấy chồng, tôi đã khóc như mưa như gió, trời đất ngả nghiêng! Cô
theo chồng về bên kia sông, cứ cuối tuần tôi lại xin phép Ba tôi qua đò
tìm Cô, rồi Cô nấu nướng những món ăn ngon để chờ tôi.
Chao
ôi! Đó là một người phụ nữ đảm đang hiền hậu, thường quên thân mình,
chỉ biết lo cho người khác, chiều chồng hết mực đi làm về là lo cơm nước
cho dượng tôi. Dượng tôi như một ông vua nhỏ, chỉ biết hưởng thụ, về
nhà là được cơm bưng nước rót tận tay, quần áo đã có người giặt ủi sẵn,
lau chùi quét dọn cũng chỉ một tay Cô làm mà thôi. Vậy mà cũng chưa vừa
lòng dượng, chỉ vài năm sau dượng tôi đã có mèo mỡ lung tung, đi sớm về
khuya thất thường, về nhà thì ói mửa tràn lan, bắt Cô tôi phải hầu hạ mà
còn la hét om sòm nữa. Đó là một con người bất nhân bất nghĩa, chỉ biết
lợi dụng để ăn no mặc sướng cho tấm thân mình, moi móc tiền bạc của Cô
tôi đem theo cho những người đàn bà khác. Sau 5 năm trời, không chịu
đựng nổi nữa, Cô tôi đã về khóc với Ba tôi xin chia tay.
Đối
với thành phố Huế cổ kính, đàn bà bỏ chồng chẳng hay ho gì nhưng Cô tôi
không cần gì hết nữa, cũng không cần ra tòa án lôi thôi, Cô chỉ thiết
tha về ở lại với Ba tôi, được sống những ngày yên thân là quá đủ rồi.
Dượng tôi có mấy lần làm bộ ăn năn, qua xin rước Cô tôi về nhưng rồi sau
đó chứng nào tật nấy, lần này Cô tôi nhất quyết không trở lại. Từ đó,
Cô nguyện ở vậy suốt đời, không lấy chồng nữa, an phận với đời sống công
chức của mình.
Rồi tôi cũng phải
xa Cô, vào Sàigòn học, sau đó đi lấy chồng nhưng chỉ một thời gian sau
cô cháu lại gần nhau vì tôi đã trở về Huế đi dạy học và lập gia đình.
Cuối tuần Cô về nhà ở với tôi, tìm lại niềm vui, Cô sống một cuộc đời
bình lặng nhưng tâm hồn Cô yên ổn hơn.
Những
ngày sắp qua Đức đoàn tụ với 2 đứa con trai, Cô đã về ở với tôi, chăm
sóc tôi như ngày tôi còn bé dại. Hôm chia tay ở phi trường, cô cháu ôm
nhau khóc như mưa như gió, đúng là trời không mưa mà mắt mình nhạt nhòa
và qua màn nước mỏng ngập ngừng, chập chờn hình ảnh Cô tôi vẫn đưa tay
vẫy chào từ biệt khi tôi bước lên máy bay cứ ám ảnh tôi hoài!
Qua
xứ người, tôi vẫn gửi quà đều đặn về cho Cô, những lúc đi lãnh quà là
những khoảnh khắc đã làm cho Cô tôi vui sướng nhất. Nguồn an ủi lớn lao
đối với Cô là tình thương yêu của các anh em tôi dành cho Cô lúc nào
cũng ngập tràn và trọn vẹn ân tình. Và càng nặng ân tình hơn nữa, vợ
chồng tôi đã bảo lãnh Cô sang Đức du lịch trong 3 tháng.
Không
làm sao diễn tả hết nỗi mừng vui hội ngộ hiếm hoi này! Ngày ra đi tưởng
rằng không bao giờ còn gặp lại được người thân, ai ngờ có một ngày Cô
đã chia xẻ nỗi buồn vui với tôi trên xứ người xa lạ. Tôi đã đưa Cô đi
cùng khắp, dưới mắt Cô cái gì cũng mới lạ, cũng xa hoa, nhiều khi Cô cứ
tưởng như đang ở trong mơ, một giấc mơ mà Cô nghĩ sẽ không bao giờ thực
hiện được.
Khi Cô trở về quê nhà
một ít lâu thì mẹ kế tôi mất, có Cô chăm sóc Ba tôi làm chúng tôi cũng
yên lòng rất nhiều. Vài năm sau Ba tôi cũng qua đời, anh em tôi quyết
định vẫn để ngôi nhà đó cho Cô ở đến khi mãn phần. Chúng tôi góp chung
nhau tiền bạc, thuê một người giúp việc để chăm sóc Cô ngày đêm. Dù
không có chồng con nhưng Cô đã sống được một cuộc sống thanh nhàn trong
tuổi già, không thiếu thốn về mọi phương diện.
Rồi
một hôm Cô bị té, nứt xương chậu, phải đưa vào bệnh viện để mổ. Thật
khôi hài cho các bệnh viện ở Việt Nam, mổ mà cũng phải có giá cả khác
biệt. Chúng tôi đã bằng lòng trả với giá mắt nhất, miễn sao cứu được Cô
tôi nhưng rồi chỉ 3 tháng sau thì Cô mất.
Đã
đành rằng suy nghĩ cho cùng thì mọi sự đều sắc sắc không không giữa
trùng trùng duyên khởi nhưng mất mát này vẫn là nỗi tiếc đau quá lớn cho
anh em chúng tôi. Càng đau hơn khi tôi không về được để tiễn đưa Cô lần
cuối.
Qua màn nước mắt, tôi như
thấy gương mặt Cô lung linh giữa nhang khói, giữa lời kinh tiếng kệ,
tiếng chuông mõ, giữa thực và ảo. Cô đã thật sự an nghỉ, những giọt lệ
của anh em tôi đã tiễn đưa Cô qua hết mọi hệ lụy ưu phiền, mọi đau
thương khắc khoải. Sẽ không bao giờ còn nghe còn thấy được Cô nhưng giữa
bao sóng gió gập ghềnh trắc trở của cuộc đời, Cô vẫn mãi mãi có một chỗ
đứng trong trái tim tôi.
Thời gian
lặng lẽ rắc những bông hoa quên lãng, chỉ có cây sầu đông trong vườn Cô
tôi đã ở là không thay đổi, vẫn vươn những cành gầy guộc hứng những
giọt sầu đời. Tôi đã gửi ở đó một giọt sầu trong vắt để tưởng nhớ Cô
tôi.
Tất cả rồi sẽ trôi qua nhưng
tôi vẫn sâu sắc ý thức và ghi nhận hình ảnh Cô tôi vẫn còn bền bỉ đọng
lại trong lòng mình, mãi mãi không tan biến như hương hoa ngọc lan thơm
ngát trong đêm khuya, vương vấn giữa những tàn cây mát rượi của góc vườn
quê nội mà Cô tôi đã trải qua những ngày thơ ấu.
Hồng
trần gió bụi! Bụi hồng trần thì đương nhiên phải bay theo gió nhưng
theo gió bay đi mà vẫn còn lưu lại dấu vết trong lòng thế gian, thì đó
không phải là điều đáng mừng hay sao ?
Mùa Vu Lan 2024
Nguyên Hạnh HTD
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét