Thứ Ba, 19 tháng 10, 2021

Thơ Ngô Nguyên Dũng

 

Đinh Cường- Màu xanh miên viễn - Nguoi Viet Online %

 tranh đinh cường

 

đêm trầm

 

một.

 

nốt trầm rơi rụng. đêm không dứt.  

ngọn sáng bật lên. giây phút tôi. 

chợt ngộ ra nỗi gì hư thực.

ngó quanh quất. trống một chỗ ngồi.

 

chuyện vãn đôi khi cùng bàn ghế.  

lạnh quãng đường tôi. buổi đi về.

tường vách nứt ra lời bóng quế.

vỗ về tôi điệp khúc đam mê.

 

hai.  

 

cõi nhớ già nua. như phế tích

như điệu ca dao vẫn chưa quên. 

giữa khuya thức giấc. trăng lõa thể.

mười ngón tay em đốt cháy đêm.

 

ngực tôi. em thở bằng tiếng hát.

tóc em tầm tã mưa ngũ cung.

thịt da ẩn mật lăng già nguyệt.

mở khép từng trang. chữ mông lung

 

ba.

 

ra đi thuở ấy tôi mất nửa.

mưa nắng hồn mình thuở thanh xuân.

đôi khi tay lỡ nhen nhúm lửa.

cuồng nộ đêm này những bão giông.

 

cho tôi lóe sáng một đêm cuối.

mai đây đóng lại mãi mãi thôi.

khung cửa đời tôi. không tiếc nuối.

đêm trầm buông tiếng một rã rời.

 

(08.2021)

 

thuở chúng mình

 

ta cùng em hẹn nhau từ muôn kiếp

thuở bình minh chưa tàn tạ hoàng hôn

hoang sơ bụi địa cầu chờ chuyển nghiệp

gió mải miết tấu điệp khúc ngụ ngôn

 

rực rỡ ta nỗi cô đơn tinh tú

vành trăng khuyết tiễn biệt những niềm đau

mưa nắng lạ trong chu kỳ thời tiết

tháng giêng và tháng bảy chưa biết nhau

 

ta và em lạc loài trong trú quán

nhen nhúm lửa địa cầu một thỏi vuông

đêm mơ tưởng chiếc bóng ngày lẻ bạn

từng chấm sao thao thức suốt dặm trường

 

hành trình ta và em ngoài quỹ đạo 

vũ trụ ta quạnh quẽ bóng với hình

đời sống này tháng với ngày nương náu

chia sớt nhau ngôn ngữ thuở chúng mình

 

(09.2021)

                        

 

tôi như hạt cát

 

tôi như hạt cát

giữa hoang vu sa mạc,

đêm ngày trông ngóng

đoàn lái buôn và bầy lạc đà ghé qua.

và đợi mưa! mưa! mưa!

dẫu chỉ là những nhạt nhòa

trên trang chữ Somerset Maugham,

rồi chết cũng đành. như-thuở-nào

de Saint-Exupéry đã âm thầm

chắp cánh cùng chuyến bay đêm

về biển cát

lần sau cùng. có lẽ nơi ấy,

ông đã gặp gỡ le petit prince

trên một tinh cầu

rất lẻ loi, nhưng mãi rực sáng

cùng đêm. rã rời

những mảnh vỡ Sahara.

 

nghe như ai đó trì tụng thời kinh bát nhã.

chung quanh tôi chỉ có

cát, cát và cát. như-thuở-nào

trong tận cùng lạnh lẽo

tôi mở đọc the english patient

chập chờn ánh lửa Michael Ondaatje.

đừng ai hỏi, tại sao nhân vật nữ qua đời

trong hang đá hiu quạnh?

khi chàng tất tả trở lại,

ngọn đèn soi tắt ngúm từ bao giờ.

quyển sổ tay, cây viết nằm chơ vơ.

vệt mực run rẩy trên trang giấy

về vô tận.

 

giữa khuya, gió dậy căm phẫn.

như-thuở-nào cát bật thức.

những hình người lúp xúp

vây quanh tôi, như những bóng ma khoác áo thụng,

trùm khăn chắn gió,

khẩu trang ngang miệng,

lấp lánh hai tròng mắt ả rập và đôi chân mày

bí ẩn coran. bầy lạc đà

và đoàn lữ hành ghé lại khi nào,

tôi chẳng biết.

 

khi cát cất lời từ biệt.

đêm bật khóc. không! không phải!

mà chỉ là những giọt mưa

bất chợt rơi lã chã

và lặng lẽ. như-thuở-nào

đôi cánh vol de nuit đã rớt xuống,

rớt xuống sa mạc đêm xanh xao.

như cái chết cực kỳ phi lý của gã lái buôn

không tìm thấy ốc đảo,

trong buồn vui

của hạt cát tôi

luân hồi samsara.

 

thì ra tất cả

vẫn-như-thuở-nào

chỉ là những fata morgana

một kiếp người.

 

(07.2021)

 

Trong Lặng Thinh Chữ

 

trong lặng thinh tôi đem sợi tóc

buộc vô cùng buộc cả hư

luôn cả linh hồn sâu và ốc

lao mình theo vực thẳm nam mô

 

ngẫu nhiên đá rã rời bật khóc

từng giọt hoa nghiêm lặng lẽ buông

có gã lưu vong chờ trăng mọc

ngồi nhặt thời gian lã chã tuôn

 

tuyết đổ sững sờ sa mạc trắng

hạt cát cựa mình gọi bão lên

những dòng sông thôi vạm vỡ nắng

rớt hoài hủy xuống nghiệt ngã đêm

 

(10.2021)

 

Ngô Nguyên Dũng

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Đêm hội ở Phan Sơn - Lê Thanh Hùng

    Đêm hội ở Phan Sơn                                              Tặng anh K’Bé Em gái K’ho, cõng chiều qua núi Nắng nhảy ngập ngừ...