Đây là chuyện thật của một người, nhờ tôi viết lại.
Tôi nằm đu đưa trên chiếc võng giăng giữa hai hàng mít, chồng tôi đang phủ lưới cây nhãn ngoài kia, anh đề nghị sẽ phủ lưới tất cả các loại cây trái trong vườn nhà, mình ăn 3 phần và còn một phần cho lũ chim thưởng thức.
Điện thoại vang, tiếng reo vui của ba đứa con báo tin vài hôm nữa sẽ về ăn Noel cùng chúng tôi.
- Anh ơi! Phủ lưới cây xong, vợ chồng mình đi chợ nha anh.
- Sao em đi chợ hoài vậy? Em lái xe đi một mình được không?
- Dĩ nhiên là được, nhưng em phải mua thêm nhiều thức ăn và các đồ cần dùng để chờ đón các con mà, anh đi chung cho em ý kiến.
- Ừ, đợi anh làm xong đã, lúc nào em cũng hỏi ý kiến.
Tôi nhắm mắt và lắng lòng thưởng thức giai điệu lũ chim đang hòa âm trong vườn nhà trên những hàng cây. Chúng tôi, hai vợ chồng già mới dọn về đây trú ngụ cũng gần một năm rồi, ở tiểu bang nắng ấm của nước Mỹ văn minh, tổ ấm này được chuẩn bị lâu nay với khu vườn rộng trồng đủ loại cây ăn trái sau nhà.
Điện thoại lại reo. Ồ! Hai em của tôi cũng quyết định đưa gia đình về đoàn tụ nơi đây trong những ngày nghĩ lễ. Mừng quá, tôi hét lên.
- Anh à, anh, dì ba và dì tư cũng đưa gia đình về ăn Noel với mình. Chút nữa mình đi booking phòng cho hai em nha anh. Có 3 đứa con về, nhà mình chỉ còn dư 1 phòng thôi.