H Ồ
N H Ư
lúc đá nhìn sắc mặt nghiêng
những dòng tơ buổi chiều chạm thấu đáy
gương xanh. và nỗi buồn con nước mênh mang tư lự
có thể vết nhớ ta ngồi bên khóm hồ ngày nào
giờ đã nồng nàn tuyết lú
tháng đau xương ngần ngật
bóng tháp gầy tay vẫy nguyền lưu xứ
chim vịt hoang mang màu rêu cổ đồng
phiên thức không còn trên bến bãi
quy phục một đời vô tri những chuyến xe goòng không leo nổi dốc
bóng chữ khuấy nhẹ nên hồ
đừng mang theo ảo tưởng
lời thơ bạn về ngăn ngắt (*)
mùa tống biệt
)))
lời hiệu đính bầm sao
ánh sáng nào lang thang nơi ngõ cùng
nếp nhăn của mẹ khô thơm nền đất
ôi biết bao giờ đời lao sinh thôi phong tỏa
cho bầy rêu ốc biết nuôi thân lặng lờ
khi sương về áo hồ đã giũ
xuân thì ngây xưa
)))))
L Y S
hoa bách hơp không trúng mùa
nên lòng nghi kỵ vẫn đùa khách thơ
mình là khách
của bao giờ
về đâu quán lữ
buồn xưa
còn ngồi
là mình
khách
của muôn đời
hỏi ngôi vị chủ
tình vui có còn
* * * * *
H U Ệ
[từ thơm một dấu hương qua]
Lys khắc dấu nõn tay
huệ ơi. trắng
bắc phương chiều tuyết gội
qua tóc rừng vàng
cờ xanh nheo mắt
phong linh ở gió độ trong
nhiễm sắc ứa rịn xuân hè
[festival des clochards]
gã giang hồ ôm thở blues
ôi blues trầm thuý
quành rượu bỏng
jazz cuống cuồng ngụm
môi tinh đồng
thôi nhé
trưa nồm ngây
phố cổ sống lâu ngất hồn lục địa
con đường dốc
và đá
biết cheo leo
*
Có quán hàng nào hiểm hóc
trờ tới phong rêu
tháng năm tháng năm đời càng
mím hoa những chặng. hoài
dạ-tình-nhân đỏ
tròng bạch lạp hẹn gầy nơi khẳng khiu
ngón tay đeo nhẫn khói thổi vòng
như là tuyết ở biên san
trên môi lys. chúm son
giọt khẽ thành ly ngân tơ pha lê
lịm dần thơm
huệ cùng
h o à n g x u â n
s ơ n
16 juin 2021
(*) Bên Hồ Thuỷ Ngữ - Lê Văn Ngăn (1944-2015)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét