NGUYỄN
VĂN QUÂN LÀ MỘT NHÀ VĂN TRẺ sống cô đơn ở một ngõ hẻm ngoại ô. Một
người con gái cảm Quân. Kẻ theo đuổi người con gái thất tình. Hắn trả
thù Quân bằng cách vu Quân ăn cắp. Nhiều nhân chứng hùa nhau hại Quân,
cảnh sát tóm cổ Quân. Đau đớn, nhục nhã. Quân lao đầu vào tường tự vẫn.
Không chết. Người ta vội chở Quân đến nhà thương cấp cứu. Rồi tống cổ
Quân vô khám.
Phòng 2C2 là phòng nổi tiếng nhất của khám đường. Phòng đó chứa
ngót một trăm tội nhân. Toàn thị ăn cắp, hiếp dâm, giết người. Những tay
anh chị nhất của Sài-gòn Chợ-lớn, Gia-định chạm trán nhau tại đây. Họ
đã thanh toán nhau những mối hận thù trong bốn bức tường tù mà ở ngoài
chưa kịp ra tay. Nhiều đứa chết như những con chó. Bọn tù làm ngơ. Không
đứa nào dám hó hé. Chúng nó sợ kẻ sát nhân hơn sợ giám thị. Nên công lý
vô nghĩa. Và lũ giám thị tắc trách và lắc đầu buông xuôi tay nhìn tội
ác phô trương thay thế. Nhiều đứa bị đánh hộc máu mồm, gẫy bả vai, trật
bánh chè, nghiến răng chịu đòn. Chúng nuôi căm hờn chờ ngày trở về nếp
sống cũ sẽ tính chuyện. Những vụ thanh toán đẫm máu công khai này không
ngoài mục đích giành chức xếp sòng.
Quyên Tân-định là xếp sòng 2C2. Nó to con, cao lớn. Quyên xuất
thân ở lò du đãng Tân-định. Nó có nhiều "nghề" : duy-đô, bốc, vovinam...
môn nào cũng trội cả. Nó chừng hai mươi nhăm tuổi. Chẳng biết nó nhập
làng anh chị do nguyên cớ nào. Trên ngực nó xâm hình cái đầu lâu to
tướng. Hai lưỡi dao găm nhọn hoát cắm lút cán vào hai mang tai. Duới ghi
bốn chữ "vì đời rửa hận".
<!>
Nguyên cái hình xâm đó cũng đủ "anh hùng" rồi huống chi chung quanh con người Quyên Tân-định còn thêu dệt bao nhiêu chuyện "chọc trời khuấy nước". Nó đâm địch thủ không gớm tay. Quyên Tân-định chuyên xử dụng dao con chó. Có tay đàn em đi biên giới làm ăn tặng Quyên con dao. Quyên khoái con dao bấm nút ba bốn lưỡi bay này lắm. Luôn luôn nó giắt bên mình.
Bốn tháng về trước. Quyên Tân-định kéo đàn em tống tiền tiệm vàng Vạn Lịch, hiếp con gái bà chủ và đánh vỡ đầu ông chủ. Cảnh sát kịp thời bao vây. Quyên bị thộp cổ cùng ba thằng đàn em. Và chúng nó kéo nhau vào 2C2.
Bấy giờ, chức xếp xòng nằm gọn trong tay Tâm Cống Bà Xếp. Tâm không phải tay vừa. Thành tích của nó chỉ nghe chơi cũng đủ ớn xương sống. Nó cầm đầu năm mươi bảy tên du đãng cỡ dám rạch mặt thiên hạ xin tí máu dâng chúa đảng. Can tội giết một người cảnh sát, đoạt khẩu súng lục, Tâm Cống Bà Xếp xộ khám. Nó đã trầy vẩy hạ tên Năm Mặt Rỗ để lên ngôi xếp sòng 2C2. Nhưng gặp Quyên Tân-định, sau mười lăm phút thượng đài, Tâm Cống Bà Xếp ăn no đòn và tụt xuống thứ đàn em hạng bét.
Quyên Tân-định chiến thắng oai hùng. Ngót một trăm tội nhân tuân lệnh nó răm rắp, nó muốn gì được nấy và coi giám thị tựa mỡ tép. Trong phòng 2C2 có nhiều thằng bị ghép tội du đãng oan uổng. Có nhiều thằng vì bị tình nhân phụ bạc, nổi cơn ghen giết người tình. Những thằng này thường là những thằng hiền, con nhà khá giả. Cha mẹ tiếp tế đủ thứ. Tiền, thuốc lá, giò chả. Muốn yên thân, chúng nó cống hiến Quyên Tân-định hết.
Nghiễm nhiên Quyên Tân-định là vua tù. Nó không thiếu thốn gì cả. Quyên còn để dành được món tiền lớn. Nó hy vọng mãn tù sẽ chơi bời thả cửa. Giám thị thấy nó cai trị nổi bọn đầu trâu mặt ngựa 2C2, cho nó quyền ưu tiên.
Quyên Tân-định nằm lì ở phòng, mặc tụi "nhãi" làm việc. Buổi trưa nó ngủ, hai tên tù ngồi quạt. Buổi tối, nó nằm sấp trên chiếu, dang tay dang chân thoải mái. Năm tên đàn em chia tay, chân và lưng đấm bóp. Khi nó trái ý, nó chửi đánh bọn tù như bố chửi con.
Tháng ngày nối tiếp như thế, thằng này dời 2C2, thằng khác vô. Quyên Tân-định không hề sứt mẻ một chút uy tín. Nguyễn văn Quân đã lạc vào giang sơn của nó.
Buổi sáng hôm đầu Quyên Tân-định chưa thèm hỏi han Quân.
Tối đến, nó tập họp bọn tù. Quyên Tân-định ngồi giữa chiếc chiếu. Bọn tù bu quanh nó. Quyên xoè hai ngón tay đập khẽ lên môi. Thằng tù hầu cận móc túi rút điếu thuốc "Con Mèo" cắm vào môi nó. Thằng tù khác bật diêm cho nó mồi thuốc. Quyên Tân-Định rít một hơi dài, trề cằm, nhả khỏi hít hết bằng mũi. Đoạn nó tròn môi, lấy lưỡi đẩy ra một vòng khói đẹp mắt.
Quyên Tân-định cất tiếng hỏi :
- Thằng mới vô hồi sáng đâu ?
Tên tù hầu cận đáp :
- Thưa đại ca, nó ngồi đằng kia.
Quyên Tân-định hất hàm :
- Kêu nó lại đây !
Tên tù hầu cận tới chỗ Quân ngồi, túm tóc Quân lôi dậy :
- Lại ra mắt đại ca mậy !
Quân khép nép theo tên tù. Nó bảo Quân :
- Nhớ khoanh tay nghe mậy !
Quyên Tân-định ngắm nghía Quân một lát. Bỗng nó phá ra cười. Bọn tù hiểu ý xếp sòng, ôm bụng cười hô hố. Cười chán, Quyên Tân-định "điều tra" Quân :
- Tên mầy là gì ?
- Quân, Nguyễn văn Quân.
Quyên Tân-định búng tay tách một cái. Tên tù hầu cận xun xoe :
- Đại ca dạy em chi ?
- Đ. m. chú mày chỉ dẫn nó cách xưng hô với đàn anh coi.
- Dạ, dạ...
Sau hai tiếng "dạ", một cú quai hàm nẩy lửa tặng Quân. Anh lạng người đi. Tên tù kéo anh lại, dặn dò :
- Đ. m., mày phải thưa đại ca nghe, thằng chó đẻ !
Quân đưa tay chùi vết máu sớt ngang bên mép. Anh gật đầu. Tên tù nói tiếp :
- Đ. m., xin lỗi đại ca đi mậy !
Trận đòn bên ngoài chưa làm Quân lại sức. Quân sợ Quyên Tân-định đánh anh tàn nhẫn hơn. Anh cúi đầu chịu nhục. Quyên Tân-định có vẻ hài lòng. Nó nhìn Quân, huýt sáo. Quân tinh ý lễ phép :
- Thưa đại ca, tôi là Nguyễn văn Quân.
Quyên Tân-định chửi thề :
- Đ. m., xưng em nghe mậy !
- Dạ, dạ...
Nó tiếp tục tra vấn :
- Nhà mày có giàu không ?
Quân khai thật tình :
- Thưa đại ca, em không có gia đình ạ !
- Đ. m. mày nói thiệt hả ?
- Dạ, thưa đại ca, em nói thật.
Quyên Tân-định lại búng tay. Tên tù hầu cận nhảy chồm lên đấm đá. Trận mưa đòn rơi trên thân thể Quân. Quyên tê đi và bớt đau hơn những cú đầu tiên. Bọn tù khuyến khích cuộc khảo đả ầm ĩ. Giám thị ngó vào, làm lơ. Cũng có những tên tù che mặt sợ hãi. Quyên Tân-định ra hiệu ngừng đánh.
Ly cà phê đen sánh đặt trước mặt nó. Quyên Tân-định khuấy đường. Tên tù rút thuốc lá. Quyên Tân-định mồi lừa. Nó hớp từng ngụm cà phê nóng. Quân đứng co ro. Đầu óc rũ rượi. Máu sùi hai bên mép chảy ròng xuống cằm. Đau đớn. Quân cảm thấy mình nhỏ bé, hèn hạ trong phòng 2C2. Anh sợ Quyên Tân-định rồi. Anh muốn lạy nó tha tội cho anh. Anh sắp hóa thành con heo, con heo chết lầy thịt dưới chân của thủ hạ Quyên Tân-định.
Nó vẫn phớt tỉnh. Chợt nó đứng dậy. Nó bưng ly cà phê tới gần Quân. Nó mời Quân uống. Anh nốc một hơi cạn ly. Quyên Tân-định giằng cái ly, đập bể tan tành. Nó bồi một quả trúng rốn Quân. Cà phê dồn lên họng anh, ói ra khỏi miệng. Quyên Tân-định mỉm cười :
- Đ. m., tưởng mày con nhà giầu !
Quân lắp bắp :
- Thưa đại ca, em đói rách lắm, xin đại ca thương tình.
- Hồi đi lính, mày đóng chức gi ?
- Thưa đại ca, em chức lính.
- Đ. m., mày rỡn à !
- Dạ, em là binh nhì ạ !
Quyên Tân-định hét lớn :
- Đ. m., mày quên thưa đại ca rồi. Ba Bệu đánh cho nó nhớ đi mậy !
Tên tù tuân lệnh đại ca của nó, sửa Quân tơi bời. Nó đấm đá liên miên. Cho tới lúc Quân gục xuống sàn, với một dòng máu rỉ ra bên mép.
Quân ở 2C2 đã ngót ba tháng. Sau trận đòn ra mắt Quyên Tân-định, anh được kết nạp làm đàn em của nó. Quyên Tân-định thôi hành hạ Quân. Ngược lại, Quân phục nó như những tên tù khác.
Chiều nay là chiều ba mươi tháng chạp. Còn nửa ngày nữa là tết. Cả phòng 2C2 kéo nhau đi làm "cỏ vê". Tất nhiên giám thị mới của 2C2 xuất thân là tên tù có án nặng. Nó mới nhận chức bữa trước, coi bộ nó rất tàn nhẫn.
Nó chú ý Quân. Con nai tơ đã lọt vào cặp mắt bổ đói. Kinh nghiệm anh chị dạy nó phải hạ một thằng trong đám thủ hạ của Quyên Tân-định để gây vốn thị uy. Ngắm kỹ, nó quyết định chọn Quân thay vì chọn Ba Bệu. Nó hách dịch nói :
- Chúng mày ngừng tay chút xíu đi !
Chỉ mặt Quân, nó hỏi :
- Tên mày là gì ?
- Quân ạ !
Nó nhổ bãi nước miếng :
- Quân hả, quân mắc dịch ! Mày lười quá, đi với tao có chút việc.
Quân tuân lệnh thằng giám thị. Nó đưa anh vào văn phòng của nó, lấy còng khoá chặt tay anh và trổ tài đấm đá. Nó đánh Quân tới tấp. Quân gục. Nó túm tóc lôi lên, vả lia lịa vào mặt anh. Trận đòn ấy khốc liệt hơn trận đòn ra mắt Quyên Tân-định.
Anh đạp nó mấy cú trả đũa. Không thấm tháp gì. Nó càng cáu, càng tin rằng Quân là thứ dữ cần trị tội. Sau mười lăm phút làm thân con chuột để thằng giám thị giương móng vuốt mèo đùa bỡn, nó cởi còng cho Quân và dắt anh ra chỗ đồng bọn. Mặt mày Quân sưng vù. Máu sùi hai bên mép. Thằng giám thị đạp Quân một đạp nữa, Quân quỵ hẳn. Nó chửi bới om sòm.
Ba Bệu nhìn Quân chết lịm. Nó vù vội về báo cáo Quyên Tân-định, mặc kệ thằng giám thị dọa. Quyên đang nằm dài hút thuốc lá, ôn dĩ vãng, vụt dậy. Nó giắt lưỡi dao cạo râu vào cánh tay, lấy dây thun quấn chặt, rồi buông tay áo xuống.
Quyên Tân-định bổ nhào tới phía thủ hạ của mình. Lúc đó, thằng giám thị đương hò hét, thị oai. Quyên Tân-định đến sau lưng nó mà nó không hay, Quyên vỗ tay thằng giám thị. Nó vừa kịp quay lại thì Quyên đã đấm nó một quả trúng mắt và bồi thêm một cái đạp.
Thằng giám thị ngã ngửa. Quyên giẫm chân lên ngực nó, hạch tội :
- Đ. m., mày vừa hạ đàn em tao hả ? Được lắm, tao cho mày nếm đòn Quyên Tân-định ! Mày chưa nghe tiếng cha nội mày, hả thằng chó đẻ ?
Quyên ra lệnh :
- Ba Bệu và Tám Lé khiêng thằng Quân về phòng, Tâm giúp tao một tay.
Tâm Cống Bà Xếp xăn tay áo, dựng đứng thằng giám thị. Quyên Tân-định nhổ toẹt bãi nước miếng giữa mặt nó :
- Đ. m., giám thị, ông nội mày cũng không có ngán. Đ.m., mày dám qua mặt ông. Ông sẽ xài mày như mày đã xài đàn em ông. Mở mắt ra, thằng chó đẻ !
Nó vận dụng hết sức lực, giáng những quả đấm phục thù trên thân thể thằng giám thị. Quyên say sưa trổ đòn. Cho tới khi thằng giám thị ngã xuống bãi cỏ. Bấy giờ, Quvên Tân-định mới móc lưỡi dao cạo râu, rạch mặt thằng giám thị ba vết. Máu tươi ri rỉ chảy. Quyên Tân-định lè lưỡi liếm dao, nghiến răng :
-Đ. m., ông muốn ở đây trọn đời mà ! Mày có ngon thì chơi ông đi. Đ. m., lần sau còn ti toe thì ông xẻo đứt cái tai đa !
Quyên Tân-định lầm lũi về phòng. Mặt trời tắt hẳn. Cả khám biết chuyện Quyên vừa nêu thêm thành tích cho 2C2.
Quân tĩnh một lát rồi lại thiếp đi. Ba Bệu và Tám Lé thay phiên ướp khăn ướt lên mặt Quân. Đến đêm, Quyên mới gượng dậy được. Đèn đóm tắt hết. Tiếng ngáy khò khò của bọn tù đều đặn. Quân khát nước. Quân lồm cồm bò đi kiếm đồ uống, đụng Quyên Tân-định.
Quyên Tân-định lên tiếng :
- Đứa nào đó ?
Giọng Quân yếu ớt :
- Em. Quân đây, đại ca ơi.
Quyên tung mền nhỏm dậy :
- Chú còn đau không ? Kiếm gì đấy ?
- Thưa đại ca, em khát nước quá. Thằng giám thị đấm em hung quá.
- Đ. m., thằng chó đẻ, Anh hạ nó đo ván, rạch mặt nó rửa hận cho chú rồi. Đ.m., chắc anh dám ở đây lâu hơn bạn tù quá, chú ạ ! Cần chó gì. Ai bảo thằng chó đẻ dám hạ chú !
Quyên ân hận :
- Mấy thằng mắc dịch của anh hèn mạt để nó sĩ nhục chú. Nghĩ ức muốn hộc máu. Đ.m., anh thương chú nhất trong bọn. Để anh kiếm nước nghe.
Quyên Tân-định đưa ca nước cho Quân. Anh đỡ lấy, uống ừng ực. Quyên hỏi :
- Chú hút một điếu thuốc đen nhé !
Quyên rút thuốc đặt vào môi Quân. Nó xòe diêm. Ánh lửa từ que diêm tỏa ra một vùng ánh sáng nhỏ. Nhỏ lắm. Nhưng đủ để Quân trông rõ khuôn mặt của Quyên Tân-định.
Quân hít một hơi thuốc thật dài. Khói thuốc bay. Quân nghĩ đến mùi thơm phảng phất trong chất thuốc đắng. Tự nhiên, anh cảm thấy những vết đau lành hẳn. Ngoài trời, dường như mùa xuân đã sang rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét