Thứ Bảy, 20 tháng 11, 2021

Thơ Ngô Nguyên Dũng

Nguyễn Trung | họa sĩ Việt Nam

 tranh nguyễn trung
 
 
đêm trầm
 
 
một.
 
nốt trầm rơi rụng. đêm không dứt.  
ngọn sáng bật lên. giây phút tôi. 
chợt ngộ ra nỗi gì hư thực.
ngó quanh quất. trống một chỗ ngồi.
 
chuyện vãn đôi khi cùng bàn ghế.  
lạnh quãng đường tôi. buổi đi về.
tường vách nứt ra lời bóng quế.
vỗ về tôi điệp khúc đam mê.
 
hai.  
 
cõi nhớ già nua. như phế tích
như điệu ca dao vẫn chưa quên. 
giữa khuya thức giấc. trăng lõa thể.
mười ngón tay em đốt cháy đêm.
 
ngực tôi. em thở bằng tiếng hát.
tóc em tầm tã mưa ngũ cung.
thịt da ẩn mật lăng già nguyệt.
mở khép từng trang. chữ mông lung
 
ba.
 
ra đi thuở ấy tôi mất nửa.
mưa nắng hồn mình thuở thanh xuân.
đôi khi tay lỡ nhen nhúm lửa.
cuồng nộ đêm này những bão giông.
 
cho tôi lóe sáng một đêm cuối.
mai đây đóng lại mãi mãi thôi.
khung cửa đời tôi. không tiếc nuối.
đêm trầm buông tiếng một rã rời.
 
(08.2021)
 
 
Trong Lặng Thinh Chữ
 
trong lặng thinh tôi đem sợi tóc
buộc vô cùng buộc cả hư vô
luôn cả linh hồn sâu và ốc
lao mình theo vực thẳm nam mô
 
ngẫu nhiên đá rã rời bật khóc
từng giọt hoa nghiêm lặng lẽ buông
có gã lưu vong chờ trăng mọc
ngồi nhặt thời gian lã chã tuôn
 
tuyết đổ sững sờ sa mạc trắng
hạt cát cựa mình gọi bão lên
những dòng sông thôi vạm vỡ nắng
rớt hoài hủy xuống nghiệt ngã đêm
 
 
(10.2021)
NGÔ NGUYÊN DŨNG

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Biển dâu tôi - Trần Yên Hòa

  tranh nguyễn trung   Biển dâu tôi   Ơi rừng xanh kia còn đó hay không? Hay cũng biến thành sông, thành suối Ơi núi non kia cò...