nhà văn Y Ban
... Một thằng bé
được mới sinh còn nguyên cả dây rốn nối với bánh rau bị bỏ vào một cái
dành lót rơm treo lên nhành cây trong rừng. Thị đi kiếm mật ong nhìn
thấy cái dành bèn lấy xuống.
Nhìn thấy thằng bé tím ngắt bị kiến
bu đầy người, cắn thủng cả mí mắt thị hét lên rùng rợn. Tiếng hét dội
vào rừng cây vọng lại thành tiếng hú thê thảm. Sau sự sợ hãi là sự đau
đớn chất cùng phả ra từ bản năng làm mẹ của thị. Thị khóc vật vã. Khóc
kiệt cùng. Một lát sau nước mắt thị khô kiệt. Thị cũng không hiểu sao
nước mắt thị mau kiệt thế.
Thị lấy con dao phát rừng mang theo đào
cái huyệt nhỏ ngay dưới gốc cây treo thằng bé. Xong thị cởi chiếc áo
mặc ngoài đã sờn vai bọc thằng bé lại. Thị đặt lại bánh rau lên bụng
thằng bé, như cái lúc nó nằm trong bụng mẹ. Tay thị đụng vào chim thằng
bé. Bỗng thị giật thột. Cái chim thằng bé cưng cứng. Không tin vào cái
cảm giác thoáng qua ấy, thị dùng cả 5 ngón tay phải sờ vào chim thằng
bé. Cái chim còn cứng. Cái chim còn cứng thì thằng bé còn sống, thằng
bé còn sống. Thị vội cởi nốt chiếc áo lót rồi ôm thằng bé sát vào ngực
thị.
Một cuộc luân hồi được nén trong ngực thị. Thị cảm nhận sự ấm
dần lên trên cơ thể thằng bé. Và nó đã tìm được vú thị từ lúc nào. Nó
mút chùn chụt. Hai bầu vú thị còn sót lại ít sữa của đứa con thứ 3 còi
cọc, nó đã hơn 2 tuổi mà thị cũng chưa lỡ cai.
Thị ôm chặt thằng bé
vào ngực mang về nhà. Chồng thị tá hoả tam tinh khi nhìn thấy hình hài
thằng bé. Rồi gã sầm mặt xuống vì biết chắc rằng nhà gã lại có thêm một
miệng ăn nữa. Gã vừa lầu bầu vừa đi đun nước sôi. Gã hò con bé lớn lên
8:
<!> - Còn ngây ra đấy mà xem cái gì. Đi ra trạm xá, bảo bà Miêu đến cắt rốn cho em.
Con bé cười toe toét:
- Cắt rốn cho em hả bố.
Thị cũng cười. Cái nét cười làm mặt thị rạng rỡ vô cùng. Thị lựa đặt thằng bé xuống gường nựng nọt:
- Con nằm xuống đây mẹ đi tìm tã cho con nào.
Con bé lớn vừa chạy vừa hò:
- Mẹ cháu bắt được em cháu ở trên cây. Cây đẻ ra em cháu, còn nguyên cả dây rốn với bánh rau.
Khi
bà Miêu chạy từ trạm xá đến nhà thị thì nhà thị đã chặt ních người. Cả
làng đổ xô đến xem thằng bé do cây đẻ ra. Bà Miêu rẽ đám người đến chỗ
thằng bé, miệng gào to:
- Thời buổi này là thời buổi nào mà còn tin
là cây đẻ ra người hử? Không chịu chăm nom dạy dỗ con cái tử tế rồi mới
sinh ra cơ sự thế này đây.
- Nào nước sôi chưa, mang lên đây.
Bà
Miêu thao tác rất thiện nghệ. Nhoáng cái thằng bé đã được cắt rốn và
tắm táp sạch sẽ. Da thằng bé đã đỏ lại, chỉ còn những nốt kiến cắn trên
mắt khiến thằng bé không mở được mắt ra. Bà Miêu có vẻ khoái trí với
sản phẩm của mình hôn chụt vào má thằng bé một cái rồi quay sang hỏi vợ
chồng thị:
- Tính sao? Nhà rách như tổ đỉa, lại thêm miệng ăn nữa
rồi lấy gì mà đổ vào mồm? Hay là để tôi bế nó ra trạm xá hỏi xem có nhà
nào không có con, cho người ta.
Thị giãy lên như đỉa phải vôi:
- Không có đâu. Trời đã cho nhà chúng tôi rồi, thì nhà tôi phải nuôi nó chứ.
Bà Miêu lại tiếp:
- Đấy là ý ả, còn ý chàng là sao? Không thuận lòng rồi thì đánh nhau.
Chồng thị nhát gừng:
- Mỗi con mỗi của thêm giàu. Nghèo của nhưng giàu con cũng được. Nhà tôi nhặt được nó thì nhà tôi nuôi.
Thằng
bé được đặt tên là Đức. Bốn anh em nhà nó có tên là: Sáng, Láng, Nhân,
Đức. Nó bú sữa cặn của thằng anh thứ 3 là Nhân nhưng cũng lớn vổng lên.
Thêm
một khẩu ăn nhưng nhà thị không được chia thêm mẩu đất nào. Ông chủ
tịch xã nói: Không nuôi được thì đem vào rừng mà trả cho cây chứ lấy
đâu đất ra nữa mà chia cho nhà chị. Người đẻ được chứ đất có đẻ được
đâu. Vợ chồng thị không vì thế mà ghét bỏ thằng bé. Có phần nó được
chiều chuộng hơn vì là bé nhất.
Vợ chồng thị tay lam tay làm nổi
tiếng trong làng. Trên đất đai nhà thị lúc nào cũng có cây mọc nhưng
đất cằn quá không cho năng xuất cao. Thế là chỉ đủ cái bỏ mồm. Bọn trẻ
thì đang tuổi lớn ăn rào rào như tằm ăn rỗi. Suốt ngày cúi mặt trên đất
kiếm cái ăn mà không biết thiên hạ đã thay đổi quá nhiều.
Khi thằng
Đức lên 5 thì làng quê thị ở có một sự đổi thay lớn. Ấy là cái thứ đàn
bà bao đời quanh quẩn xó bếp bỗng đâu được xuất ngoại đi ra nước ngoài
làm ăn. Nhìn người trong làng trong xóm tiễn đưa nhau đi máy bay, rồi
lại đưa nhau ra bưu điện lĩnh tiền. Có tiền thì xây nhà, mua tivi. Vợ
chồng thị thi thoảng cũng được mời đến ăn liên hoan. Đêm vợ chồng nằm
với nhau cũng có mơ. Mơ con Sáng, con Láng được đi xuất khẩu. Thân con
gái ở với cha mẹ nghèo khổ quá rồi, mơ cho con bớt khổ một chút. Còn
thằng Nhân, thằng Đức thì thôi, ở lại quê cày ruộng cũng được.
“Con
Sáng, con Láng con ơi”. Thị bỗng nức nở hờ con. Phận đàn bà sao khổ quá
con ơi. Mẹ những mong đi làm đất khách quê người để có tiền cho các con
mẹ ít nhiều. Ai ngờ mẹ lại mắc tội tày đình thế này. Ới các con ơi. Mẹ
đã đập đầu mà chết nhưng thương các con đứt ruột nên không đành chết
con ơi. Các con hiểu cho mẹ, mà tha tội cho mẹ nhé. Mẹ đập đầu xin các
con tha tội.
Ủa, xỉ, xỉ xỉ... Tiếng la ó ầm lên trong phòng giam.
Thị biết là họ đang la ó thị. Thị khóc gào lên trong đêm làm mất giấc
ngủ của họ. Thị kệ thây. Thị cứ hờ tên con ra mà khóc. Khóc cho tan sự
đau đớn chất chứa trong lòng. Sao ông trời lại đầy ải thị khốn khổ đến
thế này. Nào thị có ăn ở ác độc với ai đâu. Đời thị khốn khó từ tấm bé
nên thị chẳng bao giờ mơ sự sung sướng ở đời. Nhưng cũng chẳng khi nào
thị lại nghĩ rằng mình bị vướng vào vòng lao lý như thế này.
- Câm mồm, kẻ nào làm ồn thế. Câm mồm đi không thì chuyển sang biệt giam.
Thị
ngừng khóc. Người vừa nói với thị là một người đàn ông trung tuổi đi
cùng với nhân viên trại giam. Nhân viên trại giam ủa xỉ với người đàn
ông một tràng dài rồi bỏ đi. Còn lại mình người đàn ông trung niên, vẫy
thị lại gần:
- Tôi là phiên dịch. Hôm trước luật sư đã nói với chị
rồi mà chị không chịu hiểu à? Nay tôi nói lại với chị. Chị nên giữ sức
khoẻ và sự minh mẫn để mai còn ra toà. Chị cũng nên suy nghĩ xem để nói
gì trước toà. Chị phải tự biện minh cho chính mình. Biết đâu đấy chị
lại trắng án, được về với con. Nghe lời tôi đừng có kêu khóc nữa.
Thị
nằm im để nghe ngóng chính mình. Cơ thể thị mệt rã rời nhưng đầu óc thị
lại thật tỉnh táo. Ý nghĩ của thị quay trở về cái làng của thị.
Lại một đợt người ta về làng tuyển phụ nữ sang Đài Loan làm nghề giúp việc. Chồng thị bảo:
- Hay u em cứ đi tuyển xem sao. Xa cách 2 năm nhanh mà. Cái nhà dột quá rồi chẳng trụ nổi mấy mùa mưa giông nữa đâu.
- Ừ, tôi cứ thử đi tuyển xem sao. Nhưng lấy đâu ra tiền đặt cọc cho người ta.
- Thì cứ tuyển đã, rồi tính sau.
Người
đàn bà hay lam hay làm, bắp chân to như cây chuối hột, bàn tay to như
cái quạt nan, nước da nâu rám, hàng răng hạt na đều tăm tắp, mắt bồ câu
đen láy. Ai mà không chọn người đàn bà như thế. Cái khó là ở khoản tiền
đặt cọc. Nhà thị mà có khoản tiền to thế thì thị đã sửa được nhà khỏi
phải đi Đài Loan. Có một người trong đoàn đi tuyển đến nhà thị ngó xem
rồi đưa ra giải pháp, họ cho nhà thị vay tiền đặt cọc rồi hàng tháng
thị gửi tiền về trả dần.
Buổi tiễn đưa thị ngập tràn nước mắt. Bốn đứa con thị ôm thị gào khóc. Thị rứt ruột ra đi.
Sang
Đài Loan thị làm giúp việc cho một gia đình có người bị liệt. Người bị
liệt vốn 1 năm trước là ông chủ tài hoa, giàu có, không may bị tai nạn
ô tô. Đã chữa trị hết nước hết cái rồi. Nay nằm im trên gường như một
cái thây sống. Nhất cử nhất động phải có người giúp. Bà chủ cũng tầm
tầm tuổi thị. Cái tầm tuổi còn tràn đầy sức lực với vốn kinh nghiệm đã
khá. Hai đứa con nhà chủ cũng tầm tuổi Sáng, Láng nhà thị. Nhìn thấy
chúng, thị nhớ con nấc nghẹn thở. Một tuần đầu thị được bà chủ huấn
luyện sử dụng các thiết bị trong nhà. Thị cũng chẳng ngờ mình lại sáng
dạ thế. Thị học được hết cách sử dụng các dụng cụ, thiết bị gia đình.
Toàn những thứ tối tân chứ có phải thường đâu. Bà chủ còn dạy cách lau
dọn nhà, cách nấu ăn. Đặc biệt là cách chăm sóc ông chủ nằm liệt gường,
cách thay quần thay áo, cách lau mặt, cách cho ăn... Sau một tuần huấn
luyện, thấy thị nhanh nhẹn, bà chủ có vẻ bằng lòng lắm, bèn để thị ở
nhà một mình chăm sóc ông chủ.
Thời gian biểu của gia đình bà chủ
thế này. Buổi sáng bọn trẻ dậy đi học vào lúc 7 giờ. Bà chủ dậy lúc 8
giờ, tắm và trang điểm đến 9 giờ thì đi làm. Thị và ông chủ được rốt
kín ở trong nhà. Bọn trẻ học thông tầm đến 3 giờ chiều về nhà, đứa nào
về phòng đứa đấy. Bà chủ về không có ca cữ gì, khi thì 6 giờ tối, khi
thì 11 giờ đêm. Thị không hiểu là trước khi thị đến làm giúp việc cho
ngôi nhà này thì ông chủ được chăm sóc thế nào? Những đứa con có đến
thăm bố thường xuyên không? Chứ từ khi thị đến thị thấy rằng bọn trẻ
con chẳng quan tâm gì đến cha chúng đang nằm trên giường bệnh. Thi
thoảng mẹ chúng thúc giục lắm thì chúng mới vào phòng cha, nắm cái tay
chiếu lệ, hôn cái hôn chiếu lệ, nhìn cái nhìn chiếu lệ. Thị rất ác cảm
với cái sự chiếu lệ của chúng.
Còn người vợ thì vẫn còn thương xót
chồng lắm. Khi thị mới đến thì thị không phải tắm cho ông chủ. Ngày
cuối tuần bà chủ tự tay tắm cho chồng, thị chỉ giúp bà chủ đưa ông chủ
vào nhà tắm. Khi thị mới đến thị thấy đêm nào bà chủ cũng vào ngủ với
chồng. Khi thị mới đến thị hay bắt gặp bà chủ đứng nhìn ông chủ ngủ rồi
lặng lẽ khóc. Khóc rất lâu rồi đi uống rượu say mèm. Thị nhìn bà chủ
thương xót vô cùng. Thị muốn an ủi bà chủ nhưng thị chả nói được mấy
câu tiếng nước ngoài thành ra lại thôi.
Công việc cuốn thời gian
trôi đi vèo vèo. Giờ thì thị thạo việc lắm rồi. Thị làm việc nhà chỉ
trong 1 tiếng đồng hồ. Còn thời gian mênh mông đến chiều thị chả biết
làm gì. Thị đi lên đi xuống, thị ngó vào phòng nọ phòng kia. Thị bật ti
vi để xem hình. Cũng chỉ hết một tiếng. Thị ngáp rồi nằm ườn ra ghế
đệm, tận hưởng cái sự sạch sẽ êm ái. Thị muốn ngủ cho thời gian trôi
nhanh đi nhưng thị chả bao giờ ngủ ngày thành ra cũng không ngủ được.
Chán, thị đi vào phòng ông chủ, là để nhìn thấy người, chứ ngày qua
ngày thị với cái bóng của thị giam trong 4 bức tường.
Ông chủ mở mắt
mình đăm đăm lên trần nhà. Thôi thì có người rồi, nói đi vậy. Có nói
tiếng gì trên đời thì ông chủ cũng có nghe được đâu. Thị mỉm cười nhìn
vào mặt ông chủ:
- Có biết gì không? Chả biết gì rồi?
- Sao mà đến cơ sự này? Mới chưa đến 40 mà suốt ngày phải nằm trên gường thế này khó chịu lắm nhẩy?
-
Trước đây sao không chịu dạy con cái? Chúng ích kỷ quá, chả chịu chăm
nom bố một tí. Chúng mà chịu chăm nom bố thì khéo mà khỏi bệnh chứ nhẩy.
- Nằm nhiều vậy có mỏi lưng lắm không? Tôi bóp chân bóp tay cho nhé.
- Cái khoản này thì chả có trong hợp đồng đâu nhưng thôi tôi cũng chả biết làm gì, tôi bóp chân bóp tay cho anh nhé.
Cái
cách xoa bóp này thị đã được mẹ thị truyền cho từ hồi thị còn bé. Thị
làm rất bài bản. Xoa bóp từ đầu trước, bấm các huyệt, giật tóc. Rồi từ
xương ức toả ra các dẻ xương sườn. Từ các mỏm xương đến các đầu mút
ngón tay ngón chân. Thị còn lật xấp ông chủ xuống để xoa bóp lưng, bấm
ngón tay vào từng đốt sống. Lại còn nhổ bão kêu sần sật. Xong, thị lật
ông chủ nằm ngửa. Thị nhìn vào mắt ông chủ xem nó có biểu hiện gì không?
- Thích không? Chả thích quá đi ấy chứ. Thích thì gật đi để bận sau tôi còn làm cho. Vừa nói thị vừa gật gật cái đầu.
- Chán quá, mắt chẳng còn tí hồn nào thế kia. Thôi nhắm mắt ngủ đi. Thị lấy ngón tay khép mắt ông chủ lại.
Thế
là thị có cách giải khuây. Ngày nào thị cũng nói chuyện và xoa bóp cho
ông chủ. Thị cũng chẳng nhớ là vào lần thứ bao nhiêu thì thị bỗng nhìn
ra mắt ông chủ đã có hồn. Ấy là khi thấy thị bước vào, hai con ngươi
trong mắt ông chủ nó hướng về phía thị:
- A thì ra mắt cu cậu có
tinh rồi. Nhận ra nhau rồi phải không? Thế để chị xoa bóp cho nhé. Hôm
nay chị sẽ xoa kỹ vùng đầu. Cái đầu là quan trọng lắm đấy. Bộ chỉ huy
đây. Biết đâu 2 năm chị làm ở đây thì cu cậu đứng dậy đi được đấy. Khi
ấy phải thưởng to cho chị để chị xây cái nhà mái bằng nhé.
Hôm ấy
cái đôi tròng mắt có tinh của ông chủ đã khiến thị vui vẻ lắm. Thị vừa
xoa bóp cho ông chủ thị vừa hát. Thị chỉ thuộc mấy bài hát ru con. Thị
hát được một tí thì nhớ con quá thế là nước mắt rơi tong tong lên ngực
ông chủ. Một lát nguôi ngoai đi thị lại bật cười:
- Này không phải
chị thương cu cậu đâu nhé. Chớ tưởng bở. Ấy là chị nhớ chúng quá. Con
Sáng 14 tuổi rồi đấy. Khi chị về chị sẽ mua cho nó một đôi vòng tàu,
làm của hồi môn cho nó đi lấy chồng. Con Láng 13 rồi, thằng Nhân lên 8,
thằng Đức lên 6. Cái thằng Đức ấy chị nhặt được nó trên cây đấy. Chị
thương bố cu nhà chị lắm. Chị đi thế này, bố cu nhà chị thèm chị lắm
đấy. Bố cu nhà chị khỏe mạnh lắm, chỉ phải tội cứ hùng hục như trâu ấy.
Có lần chị bảo rồi đây, cái chuyện tình cảm chứ có phải đi cày đâu mà
bố nó cứ phải đổ mồ hôi thế. Bố cu nhà chị bảo: Cái số tôi nó vất vả,
thế u nó không thấy đến ăn cơm tôi cũng đổ mồ hôi à? Thôi xong rồi. Chị
xoa bóp cho cu xong chị cũng vã mồ hôi ra đây. Chị đi tắm cái đã.
Thị
lật người ông chủ nằm ngửa lên, Như mọi bận thị lấy ngón tay trỏ khép
hai mi mắt ông chủ lại. Bỗng thị giật mình: Ồ cu khóc à? Cu khóc được
rồi à. Khóc được là biết rồi đấy.
Buổi tối thị rất muốn khoe với bà
chủ là ông chủ đã biết khóc rồi. Biết khóc rồi là có cảm giác con người
rồi, không vô tri vô giác nữa. Vậy mà thị chẳng biết diễn đạt thế nào.
Thời
tiết nóng nực, oi ả. Làm xong việc nhà áo thị ướt đẫm mồ hồi. Thị định
bụng xoa bóp xong cho ông chủ thì mới đi tắm. Vào phòng ông chủ cái thị
gặp trước tiên là đôi mắt của ông chủ như cầu xin thị điều gì.
- Vậy gì cu? Định nói gì? Nóng hả? Biết rồi. Trời nóng lắm nhưng bà chủ bảo không được nằm điều hoà nhiều, không tốt, không tốt.
-
Nào, để chị xoa bóp cho nhé. Ối giời ơi người đầy rôm sẩy thế này. Được
tắm một cái là nhất đời đấy. Hay là chị bảo bà chủ không đóng bỉm cho
cu nữa nhé. Chị sẽ vào xem cu có buồn tiểu không thì chị cho đi.
-
Ối giời cái lưng đỏ lựng thế nào. Ngứa lắm hả, để chị gãi cho. Vậy nhé.
Chị cũng định tắm cho cu nhưng chị sợ bà chủ không đồng ý rồi lại trừ
lương của chị. Mắng chị cũng được, chửi chị cũng được nhưng đừng trừ
lương của chị. Chị sợ nhất là bị trừ lương đấy. Số tiền hai năm làm ở
nhà cu trừ lãi tiền đặt cọc vay của người ta đi thì cũng chẳng còn được
là bao đâu. Thế mà nhà chị ai cũng nghèo, ai chị cũng muốn cho một tí.
-
Hai thằng cu nhà chị cứ đến mùa hè là người sặt rôm sẩy. Chị cứ phải vò
lá kinh giới với lá đào tắm cho chúng. Tắm hai bận là khỏi sạch rôm.
Hay là để chị lấy khăn ướt lau lưng cho cu nhé. Chị hiểu và thương cu
lắm nhưng chị không thể làm trái lời bà chủ được.
-Nào, lau cái mặt trước này. Cái mặt này cũng khôi ngô đấy chứ. Chưa bị ốm chắc ối cô mê đây.
Tối
đấy bà chủ về muộn nhưng thị cứ một mực chờ. Thị chờ bà chủ về để nói
với bà chủ rằng ông chủ nhiều rôm sẩy trên người, phải cần tắm thường
xuyên chứ không thì cái sẩy nó nẩy cái ung, khốn đấy.
Bà chủ về, thị
đã ra hiệu đủ kiểu mà bà chủ không hiểu gì cả. Thị bèn dẫn bà chủ vào
trong phòng ông chủ, vạch áo ông chủ lên cho bà chủ xem. Thị quan sát
thấy bà chủ không tỏ vẻ gì cả. Thật bình tĩnh bà chủ còn gỡ luôn cả bỉm
của ông chủ tô hô trước mặt thị. Bà chủ nhìn cái đống bùng nhùng trong
bỉm nhăn mặt gớm giếc rồi kéo chiếc chăn mỏng phủ lên. Bà chủ ra ngoài
gọi điện thoại. Lát sau người của công ty đưa thị sang Đài Loan làm
việc gọi điện cho thị:
- Bà chủ nói là bà chủ muốn chị thay bỉm, rửa ráy, tắm táp cho ông chủ. Chị sẽ được trả thêm 50 tệ nữa. Chị có làm được không?
Nghe
thấy được trả thêm tiền thị mừng ú. Thị đồng ý luôn. Và thị biết việc
thị phải làm ngay là gì. Thị vào trong phòng ông chủ thay bỉm rửa ráy
sạch sẽ cho ông chủ.
Sáng hôm sau khi cả nhà bà chủ đã đi làm hết, việc đầu tiên là thị vào phòng ông chủ:
-
Cu, hôm nay chị sẽ không đóng bỉm cho cu nữa. Cu hợp tác với chị nhé.
Cứ 3 giờ chị cho cu đi tiểu một lần. Còn đi ị? Khó nhỉ. Hay là khi nào
buồn cu khóc báo cho chị một tiếng. Ối dào chị lại buồn cười rồi, cu mà
biết khóc khi buồn đái, buồn ị thì đã khôn rồi chứ chả dại thế này đâu.
Thôi chị sẽ tự tìm cách vậy.
- Cu nằm đây chờ chị dọn dẹp xong nhà cửa rồi chị vào xoa bóp cho, xoa bóp xong thì mình đi tắm.
Thị
vui. Thị vui lắm. Một tháng được thêm 50 tệ nữa là được hơn 100 ngàn
đồng Việt Nam rồi. Còn bao nhiêu tháng nữa nhỉ. Một, hai, ba, bốn...
Mình đã ở được 10 tháng rồi, còn 14 tháng nữa. Thế là được thêm hơn 1
triệu nữa. Mình sẽ mua cho các con mấy bộ quần áo đẹp.
- Xong rồi,
chị dọn nhà xong rồi. Chị xoa bóp cho cu nào. À hôm nay chị vui lắm,
chị hát cho cu nghe nay. Chị hát bài dân ca quê chị nhé: Con cò là cò
bay lả bay la. Bay từ cửa phủ bay qua là qua cánh đồng. Tình tính tang
là tang tính tình. Cô mình rằng cô mình ơi rằng có nhớ là nhớ anh
không. Hay không cu. Này cu biết không? Chị ít học lắm. Chả được học
như người ta đâu nên chị cũng chả thuộc mấy bài hát đâu. Chị toàn thuộc
bài con cò thôi. Những bài hát này ngày xưa mẹ chị hay hát nên chị nghe
nhiều thành thuộc đấy. Chị lại hát bài con cò nhé: Con cò mà đi ăn đêm.
Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao. Ông ơi ông vớt tôi nao. Tôi có lòng
nào ông hãy xáo măng. Có xáo thì xáo nước trong. Chớ xáo nước đục đau
lòng cò con.
- Xong rồi nằm chờ chị vào pha nước tắm nhé.
- Nào để chị bế cu vào nhà tắm nào.
-
Thế cu ngoan lắm. Mát không? Chị kỳ cọ cho sạch sẽ nhé. Chết nỗi cái
chân bé đi rồi này. May mà chị xoa bóp cho thường xuyên đấy.
- Cái lưng nằm nhiều là mỏi lắm đây chị cọ cho mềm ra này. Cái nách không cọ sạch là hăm đây. Còn...
Kỳ
đến cái chỗ “con giống con má” thì thị ngập ngừng. Mặt thị đỏ dựng lên.
Thì “cu” là cái tên thị tự đặt cho ông chủ để tỏ sự thân thiết và cảm
thông với hoàn cảnh của ông chủ, để công việc của thị tốt hơn mà thôi.
Thị nghĩ, thị làm công việc chăm sóc người bệnh mà lại không có tình
cảm thương mến người ta, thì khó mà chu đáo được. Nhưng “cu” là ông
chủ, là người đàn ông thực thụ chứ đâu phải là thằng Đức mới sinh bị
treo lên cây, mà thị được phép sờ nắn vào cái chỗ đấy. Người đàn ông
thực thụ thì thị chỉ biết mỗi có bố cu nhà thị. Nói thực chứ, làm vợ
kém một năm nữa là tròn mười lăm năm, đã có 3 mặt con với nhau mà nào
thị dám sờ mó cái chỗ đó của chồng. Thì cũng nhì nhằng vậy thôi, chứ
ngượng chết đi được... Nhìn thì chả sao, đằng này tay phải mó vào kỳ
cọ. Mà không kỳ cọ thì sao sạch sẽ được. Rồi hăm ra, lở loét tội lắm.
Thôi thì... Thị giấu mặt phía sau lưng ông chủ, thò tay vào háng ông
chủ kỳ. Thần hồn nát thần tính, tay thị kỳ lia lịa mà chả biết là đang
kỳ chỗ nào. Thì chỗ đấy cả, sạch là được.
Thị lau khô nước trên người ông chủ, lấy máy sấy xì tóc ông chủ:
- Tắm sạch sẽ trông cu bảnh bao phết. Chịu khó nóng một tí nhé. Để đầu ướt đi ngủ là hay bị nhức đầu lắm đấy.
- Thôi được rồi, cu ngủ đi. Chị không đóng bỉm cho cu đâu. Thi thoảng chị sẽ vào để cho cu đi tè.
Cái
ngày đầu tiên không đóng bỉm cho ông chủ thị chỉ cho ông chủ đi tiểu
vào bô được có một lần, còn thì ông chủ cứ “ô tô ma tic” ra quần. Thị
phải tất bật lau chùi và giặt rũ.
Cũng cái ngày đầu tiên bà chủ để
cho thị tắm cho ông chủ thì tối đến bà chủ kiểm tra cơ thể ông chủ rất
kỹ, xem thị tắm rửa có sạch sẽ không? Có nâng niu ông chủ nhẹ nhàng
không? Bà chủ kiểm tra rất kỹ chỗ ấy. Thị đứng sau xem bà chủ kiểm tra
mà giật mình đến thột: May quá, hôm nay mình đã kỳ chỗ ấy. Vì xấu hổ mà
không kỳ thì lại bị trừ tiền mất. Bà chủ vỗ vào vai thị hài lòng.
-
Này cu, cu ngoan rồi đấy. Mấy ngày nay không “ô tô ma tíc” ra quần lần
nào. Lúc nào buồn quá mà chị chưa kịp vào thì cũng cố nhịn một tí nhé.
Không có thì chị khổ hơn đấy. Chị cứ phải giặt rũ nhiều thì chị mệt,
chị không xoa bóp cho cu được đâu.
- Chị biết rồi. Khi nào cu “buồn”
là cái cu nó săn lại, chỉ săn một tẹo thôi, không như hai cu tí nhà chị
đâu, nó săn tít lại cơ.
- Cu ơi, may có cu đấy không có thì chị buồn
chết. Mang tiếng là đi nước ngoài mà chị có biết mặt mũi nước ngoài nó
thế nào đấy. Đến nhà cu là chị ở luôn tịt trong nhà. Chả bao giờ bà chủ
cho chị ra khỏi nhà. Đến bước chân xuống cầu thang chị cũng chưa xuống.
Chị cũng chẳng được nói chuyện với bà chủ với bọn trẻ. Hì hì, mà có bảo
chị nói thì cũng chả hiểu gì nhau đâu. Ở quê chị bảo, ông nói gà bà nói
vịt ấy mà. Có nghĩa là ông nói tiếng gà, bà nói tiếng vịt. Phải nói
chung một tiếng mới hiểu nhau chứ. Chị nói cu chả hiểu chị nói gì đúng
không? Nhưng mà không sao, miễn là người nói có kẻ nghe. Không có cứ
lẩm bẩm nói một mình người ta lại bảo là bị rồ.
- Cu ơi, chị nói cho
cu bí mật của chị nhé. Ngày nào chị cũng đứng phơi ra ban công để hít
khí giời một tí đấy. Không có thì cớm nắng mà chết đấy. Cái cây không
có nắng là chết lăn quay.
- Ôi, sung sướng quá. Sung sướng quá. Hôm
nay chị được tặng quà. Con gái cu đấy. Chị không biết tại sao nó lại
cho quà chị. Sáng nay lúc nó đi học thì chị đứng trong bếp, nó vào bếp
chắp tay cúi chào chị. Nó còn nói cái gì nhưng chị không hiểu, xong nó
rút từ trong cặp ra một gói quà được bao giấy hồng và buộc nơ rất đẹp
đưa cho chị. Nó ra hiệu là cho chị. Chị chưa mở ra đâu. Chị chưa bao
giờ được tặng quà như thế này đâu. Có, có củ khoai mớ rau thì hàng xóm
cũng hay cho nhau. Con gái cu cũng tình cảm lắm đấy. Có hôm chị gặp nó
cứ đứng nhìn cu ngủ rồi khóc. Chị đã nghĩ không đúng về nó lúc mới đến.
- Nào đi tắm nào. Bà chủ ngày nào cũng kiểm tra chị có tắm cho cu sạch sẽ không? Chị cẩn thận lắm phải không cu.
- Cu...
Thị
giật thột khi dưới tay thị có sự khác lạ. Thị đã kịp dừng lại tiếng
kêu. Chả lẽ thị lại kêu... ối gượng chết. Thế có nghĩa rằng ông chủ đã
có cảm giác. Cảm giác của ông chủ đã sống lại rồi. Cảm giác đã sống lại
rồi thì có nghĩa là ông chủ đã sắp khỏi bệnh. ý nghĩ thúc đẩy hành vi.
Thị cẩn thật sờ vào con giống của ông chủ. Mềm, vẫn là mềm rồi. Nhưng
khi nãy rõ ràng là thị thấy có cảm giác nó động đậy và cưng cứng. Thị
nắm tay vào con giống và nín thở để nghe ngóng, như cái cách thầy lang
bắt mạch cho con bệnh. Tích tắc tích tắc... Thị nghe rõ tiếng đập thùm
thụp của trái tim thị. Và thị cũng cảm nhận thấy sự lớn dần lên của con
giống.
- Cứng rồi cu ạ. cứng rồi cu ơi. Con giống của cu cứng lên
rồi đấy. Tôi nay chị sẽ nói với bà chủ điều này. Cố lên cu ơi. Cu mà
đứng dậy được thì chị được bà chủ thưởng to đấy. Nào thôi ngâm nước lâu
rồi.
Con giống con má của mẹ ơi. Mẹ truyền sự yêu thương của mẹ qua
làn da con. Con có cảm nhận được điều ấy không. Rồi khi nào lớn khôn
con sẽ truyền lại sự yêu thương của mẹ cho một cô gái qua con giống này
của con. Con giống con má của mẹ ơi.
Thị đã vừa lấy khăn lau vào con
giống con má của ông chủ vừa hát bài hát của quê thị. Bài hát này của
các bà mẹ khi tắm cho con trai và ngắm nhìn cái chim của nó.
Thị
cũng không hiểu vì sao thị lại vui mừng đến vậy. Cũng chẳng phải vì thị
mơ tưởng đến số tiền thưởng mà bà chủ sẽ cho thị khi ông chủ khỏi bệnh.
Mà biết đâu khi ông chủ khỏi bệnh thì bà chủ sẽ không thuê thị nữa. Ở
với gia đình ông bà chủ này, ngoài việc thị bị dốt trong nhà thì thị
chẳng bị ngược đãi gì. Qua nhà khác rồi chẳng biết thế nào. Có lẽ vì
thị thấy tội nghiệp cho ông chủ quá. Đàn ông bị ốm trông tội nghiệp
lắm. Bố cu nhà thị chỉ mới hu hi sốt, bỏ cơm ăn cháo mà thị đã thấy
thương lắm, chăm sóc cho thật chu đáo. Còn người đàn ông xa lạ này,
không họ hàng thân thích máu mủ gì nhưng thị đã chăm sóc cho một năm
nay rồi. Thế là đã được một năm rồi đấy. Một năm nay người đàn ông được
thị cho ăn uống, tắm rửa, hát ru, xoa bóp, nói chuyện... thì có khác gì
người thân đâu. Như thằng cu Đức, chỉ có mấy phút ôm nó vào ngực mà nó
đã luôn hồi thành kiếp người, để nó thành con thị. Khi nó ốm nó đau thì
nỗi lo của thị cũng không hề khác gì ba đứa kia. Khi nó khoẻ mạnh, lúc
nó cười thì thị cũng vui chẳng khác gì với ba đứa kia. Nay cái người
đàn ông xa lạ kia cũng như người ruột thịt của thị.
Thị đã không thể
nói cái điều định nói cho bà chủ biết. Một phần vì thị chẳng biết diễn
đạt thế nào, phần nữa vì thị cũng thấy xấu hổ. Cái chuyện tế nhị tế tam
này.
- Chị kể cho cu nghe con gái quê chị nhé. Con gái quê chị ai
cũng chân to, chân to mới bám đất. Tay cũng to, tay to để làm. Con gái
quê chị chẳng có đi học cao đâu, biết đọc biết viết rồi thôi. Trồng lúa
trồng khoai thì chẳng cần học nhiều làm gì. Ngày xưa con gái quê chị
chẳng ai đi xa khỏi làng. Con trai cũng không đi ra khỏi làng. Khi còn
chiến tranh thì có nhiều người đi ra khỏi làng. Đi bộ đội ấy mà. Có
người không phải đi bộ đội cũng xung phong vì thích đi khỏi làng. Đi
nhiều lắm nhưng về ít thôi. Họ hy sinh. Có bà mẹ Gái ở đầu làng có
chồng và 5 con trai đi bộ đội cả. Họ hy sinh tất mẹ Gái ở một mình cô
quạnh. Mẹ được cả làng đùm bọc. Nhà có bát canh ngon cũng mang biếu mẹ.
Khi đất nước hoà bình mẹ Gái được nhà nước phong tặng mẹ anh hùng, được
nhà nước xây nhà cho. Có nhiều người đến thăm mẹ lắm. Mẹ còn được lên
cả tivi. Mỗi lần lên tivi thì ngực mẹ đeo những cái lấp lánh. Ngưòi
làng bảo là vàng đấy. Người làng cũng không hay đến nhà mẹ như xưa.
Làng chị người ta cũng khái tính lắm. Người ta hay bảo thấy người sang
bắt quàng làm họ. Nhưng cái chính là người ta ngại những cái lấp lánh
trên ngực mẹ. Người ta bảo vàng thì phải tránh xa ra. Rồi mẹ Gái chết.
Trên ngực mẹ người ta vẫn đeo những cái lấp lánh. Bỗng một hôm mộ của
mẹ bị đào lên. Chuyện động giời. Ở làng chị từ xửa xưa không bao giờ có
chuyện động giời như vậy. Lâu sau người ta bắt được một tên bán vàng
giả. Hỏi cung hắn khai hắn đã đào trộm mộ mẹ Gái để lấy những cái lấp
lánh trên ngực mẹ mà hắn tưởng là vàng. Những người bắt hắn cả cười chê
hắn ngu dốt quá, không biết thế nào là huân chương thế nào là vàng. Hắn
bị bỏ tù mấy năm vì tội ngu dốt đó. À, con gái làng chị cũng có người
phải bán xới đấy. Mẹ chị bảo không được dùng từ ra đi, cái ngữ đấy phải
dùng từ bán xới, cái giống đàn bà đi hoang. Cái chị đấy hơn chị một
tuổi, xinh gái lắm. Chồng chị ấy chết mấy năm rồi mà bỗng dưng lại có
chửa đẻ ra thằng cu rất đẹp. Cả làng dè bỉu, chửi bóng chửi gió, thấy
mặt chị ấy đâu là gọi con chó hoang. Chị ấy cắn răng chịu đựng chờ
người đàn ông của chị ấy nhận vợ nhận con nhưng người đàn ông ấy đã
không dám nhận, thế là chị ấy phải bế con đi khỏi làng. Chị ấy cũng gan
dạ lắm, chứ mà chị thì có lẽ chị cắn lưỡi mà chết mất.
- Cu, ánh mắt cu nhìn chị sao thế? Cu muốn nói gì với chị à? Hay là cu buồn tiểu.
Thị
lấy bô hứng vào nhưng con giống con má nó không tiểu. Nó cất cao đầu
gật gù. Thị nhìn đăm đắm vào nó như bị thôi miên. Nó đã lớn bổng lên
mập mạp như củ dong giềng. Người thị bỗng nóng bừng. Thị thấy máu trong
người thị chảy rào rào. Thị lại thấy hai cái tý thị co tròn lại, phía
cửa mình nước đang ào ra. Thị bỏ chạy ra khỏi phòng. Thị ngồi xuống
nghế và thấy da mặt mình tê bần.
- Cu, cu tiểu đi. Được rồi. Hôm nay
ngoan. Cu đừng trêu chị nhé. Cu làm chị tủi thân lắm đấy. Chị cũng là
con người, cũng khao khát nhớ nhung. Hồi chị ở nhà thi thoảng có cán bộ
phụ nữ huyện về nói chuyện. Họ bảo con người khác con vật là phải có lý
trí. Có lý trí thì sẽ chiến thắng dục vọng. Ban đầu chị cũng tin nhưng
sau thì chị chả tin. Chị đẻ 3 con rồi, không muốn đẻ nữa. Chị với chồng
chị có lý trí rất cao là không đẻ nữa thì không được chửa nữa. Thế mà
chị vẫn bị chửa. Chửa rồi thì phải đi kế hoạch tội lắm. Chị với chồng
chị không chiến thắng được dục vọng. Giờ cu cứ trêu chị thế là không
được đâu đấy.
Thị nghĩ hay là lại đóng bỉm vào cho ông chủ. Chứ cái
cách con giống con má của ông chủ nó cứ cất cao đầu thế kia thì thị
không thể chịu đựng được. Thị cũng chả hiểu sao, cứ thấy thị là nó lại
cất cao đầu. Ừ thì thị cũng biết là ông chủ đang dần khỏi bệnh. Ông chủ
đã có cảm giác ở một số bộ phận. Nhưng sao lại không ở các bộ phận khác
mà lại ở cái bộ phận nhạy cảm này cơ chứ. Nó làm cho thị rất khó làm
việc. Như hôm trước ấy, khi tắm cho ông chủ, lúc chị kỳ cọ đến cái chỗ
nhạy cảm đó, nó cứ phồng to nên rồi cứng nhắc. Thị đã đỏ mặt tía tai
chạy ra khỏi nhà tắm. Nhưng đến khi quay lại để tắm tiếp cho ông chủ
thì thị đã không cưỡng được cảm xúc của chính thị, khiến thị cứ nắm
chặt tay vào cái con giống con má. Cái chết nữa là đêm ngủ thì thị lại
mộng mị. Thị nằm mộng có một người đàn ông hôn thị khiến cho cảm xúc
thèm khát của thị đang ngủ im bật dậy. Thị nhớ rõ mồn một giấc mơ tối
qua là thị đã nắm chặt lấy con giống con má để đưa nó vào người thị mà
không được. Thị tỉnh giấc trong ngất ngây của sự khát thèm.
Hay là
đóng lại bỉm cho ông chủ? Từ lâu rồi bà chủ đã không còn phải mua bỉm
cho ông chủ nhưng vẫn còn một bịch chưa dùng đến. Đóng bỉm thì dễ thôi.
Thị đã quá quen với thao tác này rồi. Chỉ có điều khi bà chủ hỏi tại
sao thì biết nói thế nào. Còn... cái chính là thị thương ông chủ. Đã
tháo bỏ được sự khó chịu bấy nay, giờ lại đeo vào thì khổ quá. À, thị
đã có cách. Thị sẽ không xoa bóp cho nữa, có nghĩa là thị sẽ ít tiếp
xúc thôi.
Thời gian quả là dài với thị. Bây giờ đã là thu rồi. Việc
tắm rửa cho ông chủ cũng không phải ngày nào cũng cần. Lại nhờ có thị
huấn luyện nên ông chủ đã đi tiểu đi tiện chủ động. Thành ra thị rỗi
việc. Mà cái sự rỗi việc bây giờ nó khác cái lúc thị mới đến, là chỉ
nhớ chồng nhớ con rồi khóc. Cái sự rỗi việc bây giờ nó lại làm thị nghĩ
đến một cái. Một cái, nó đã như nỗi ám ảnh thị. Nó ám ảnh thị ghê gớm.
Nó đẩy cảm giác của thị thành sự thèm khát. Thị thèm khát. Thời gian
như kẻ đồng loã với thị. Nó hối thúc thị.
Thị mộng mị đi vào phòng
ông chủ. Cái ánh mắt của ông chủ như thúc vào tim thị. Cái ánh mắt mừng
rỡ. Thị nhìn sâu vào cái ánh mắt mừng rỡ đấy rồi thị trút bỏ áo quần
của thị. Thị lật chiếc khăn mỏng đắp trên người ông chủ. Con giống con
má đang cất cao đầu chờ thị. Như giấc mơ đêm hôm nào thị cần lấy nó đưa
vào cơ thể thị. Thị đã không phải thức giấc trong sự thèm khát cháy
bỏng nữa. Thị đã thoả mãn.
Thị không mộng mị nữa. Thị sợ hãi tột
cùng. Thị vội vàng xả nước vào bồn. Thị mang ông chủ vào tắm rửa sạch
sẽ, rồi thị cũng tắm rửa. Thị xả nước và xát rất nhiều xà phòng vào
thân thị. Thị kỳ cọ thật mạnh. Thị muốn lột da thị. Xong xuôi thị nhìn
đồng hồ. Còn phải 4 giờ nữa thì bọn trẻ mới về và bà chủ thì 6 tiếng
nữa. Thị suy nghĩ về việc thị vừa làm. Đồi bại, thị rủa mình. Sao lại
tệ hại đến vậy, cái thứ đàn bà xấu xa. Thị cũng chỉ biết rủa mình đến
thế thôi. Thị ân hận vì mình đã làm cái việc xấu xa ấy, thị khóc. Thị
khóc nhiều lắm. Khóc mụ mị cả người. Khóc đến muốn chết thì thị sợ. Thị
sợ phải chết nơi đất khách quê người. Thị sợ chết thì không ai mang
tiền về cho chồng thị xây nhà và các con thị không có ai chăm sóc. Thế
là thị ngưng khóc nhưng tim thị vẫn đau ràn rạt. Thị muốn nói, thị muốn
được chia sẻ, thị muốn thanh minh. ở cái đất này thì có ai nghe thị nói
đây, vả người ta có nghe thì người ta có hiểu nổi thị nói gì không? Thị
đã là người câm suốt từ khi đặt chân đến đất này. Chỉ có một người thị
có thể chút bỏ những tâm sự. Người đấy có nghe được thị nói gì không,
thị không cần biết. Thị cần phải nói với người ấy để trút bỏ nỗi lòng.
Ông
chủ đang thức, ngửa mặt nhìn lên trần nhà. Thấy thị bước vào bèn hướng
ánh mắt về phía thị. Lại cái ánh mắt mừng rỡ. Thị nhìn vào mắt ông chủ.
Và chị đã nhận thấy mắt ông chủ trong veo như mắt trẻ con. Sao cái sự
hớn hở kia nó lại giống cái ánh mắt của thằng Đức khi nó vén áo thị lên
để bú thị. Trời ơi, sao mà nó giống vậy. Thị bật khóc nức nở. Thị úp
mặt vào ngực ông chủ khóc ồi ồi: Cu ơi, chị có tội với cu quá. Chị còn
mặt mũi nào mà nhìn các con chị, nhìn chồng chị nữa đây. Chị không muốn
sống nữa, nhưng chị cũng không thể chết. Chị cũng không thể biết được
tại sao chị lại hành động như thế. Cu có hiểu được cho chị không? Chị
cũng là con người mà. Chị sợ bà chủ biết lắm. Bà chủ mà biết thì bà
đuổi chị, không trả chị tiền nữa thì chị chết mất. Chị chỉ còn mấy
tháng nữa là được về nhà rồi.
Cu ơi cu đừng khinh chị nhé. Chị đến
nhà cu làm việc đã gần 20 tháng, là gần 600 ngày, chị chỉ có cu là bầu
bạn. Vui sướng, buồn đau chị chỉ biết thổ lộ cho cu. Chị nói cười cũng
là cho cu. Nếu không có cu chị không biết là chị sẽ như thế nào. Chị
biết cu đang dần khỏi bệnh rồi đấy. Cứ yêu thương chăm sóc cu như chị
đã yêu thương chăm sóc cu thì chỉ ít lâu nữa là cu sẽ khỏi bệnh thôi.
Khi nào chị sắp về chị sẽ nói với trung tâm để họ nói lại với bà chủ.
- Cu ơi, cu tha lỗi cho chị nhé, chị lại phải đóng bỉm lại cho cu thôi, chứ cu cứ trêu chị thế thì chị lại khổ mất. Chị...
Đột
nhiên thị ắng tạnh. Có cái gì đang bò trên tóc thị. Thị lặng im để nghe
ngóng. Cái gì đang bò trên tóc thị. Cái gì? Thị đưa tay lên tóc để tóm
con gì đang bò trên tóc thị. Thị đụng vào một bàn tay. Bàn tay đang ngọ
nguậy trên tóc thị. Thị nắm chặt lấy bàn tay đó rồi ngửng đầu reo lên:
-
Ôi, tay cu à? Tay cu cử động được rồi à? Đấy chị biết ngay mà, cu sẽ
khỏi bệnh. Cu khỏi bệnh rồi. Tay cu cử động được rồi mà. Hay quá. Cu
giỏi quá. Để chị thơm cu một cái nào.
Thị áp mặt thơm vào má ông
chủ. Ông chủ đã cảm nhận được cái hôn của thị, người ông chủ run lên.
Và điều kỳ diệu hơn tay ông chủ đã nắm được tay thị.
- Ô, cu nắm
được tay chị đấy à? Tuyệt vời quá. Tuyệt vời quá. Thế thì chị thơm cu
một cái nữa nào. Sao thế? Sao cu khóc. Nước mắt ướt cả má chị này. Để
chị lau nước mắt cho nhé. À, cu cảm động đấy mà. Cu khỏi bệnh nhanh lên
rồi về quê chị chơi nhé. Quê chị toàn những người như chị thôi. Nhất
mực vì chồng con nhưng cũng biết thương người. Cu khỏi bệnh nhanh lên
rồi về quê chị chơi. Tuyệt vời quá. Tuyệt vời quá.
Thị đâu biết rằng
sấm sét đổ xuống đầu thị. Cái máy nhỏ, có cái lỗ nhỏ mà mấy hôm trước
bà chủ gắn trên tường phía đầu gường của ông chủ, mà thị cứ tưởng là
cái máy xua muỗi cho ông chủ, thì ra là một cái cam ra. Nó đã ghi lại
trung thực nhất cử nhất động của thị mà thị đâu có biết. Nửa đêm hôm
đấy thị đã bị bà chủ túm tóc lôi dậy. Bà chủ vừa khóc vừa hét lên be be
và đấm đá thị túi bụi. Đến mờ sáng thì thị bị công an đến giải đi.
Thị
bị nhốt vào trại giam mà không hiểu mình đã mắc tội gì? Cho đến một
tuần sau có người của công ty đến nói cho thị biết thị đã phạm tội quấy
rối tình dục ông chủ. Thị sẽ bị ra toà và có thể bị tù giam đến 5 năm.
Thị đã ngất xỉu khi nghe tội danh của mình. Sau đó thì thị đã tìm cách
tự tử. Bị canh nghiêm ngặt nên thị đã tự tử không thành. Rồi thị bình
tĩnh lại để nghĩ. Thị không thể chết một cách oan uổng như vậy. Nhất là
sau khi được một luật sư đến gặp, nói sẽ bào chữa cho thị. Ông luật sư
còn nói, chính thị sẽ phải tự bào chữa cho chính thị. Đó là cách tốt
nhất.
Ngày mai thị sẽ phải ra toà. Thị đang nghĩ rất nung nấu cách
bào chữa cho mình. Thị đã sắp xếp cuộc đời thị thành một câu chuyện có
đầu có cuối một cách dễ hiểu. Còn cái làm thị suy nghĩ và cân nhắc là
thị có nên yêu cầu gia chủ đưa cuốn băng kia ra không? Nếu đưa cuốn
băng đó ra công khai thì hình ảnh thị trần truồng ngồi lên trên ông chủ
sẽ bị phơi bày trước thiên hạ. Điều đó thật là khủng khiếp. Nhưng nếu
cuốn băng đó được đưa ra thì thiên hạ cũng sẽ thấy được sự yêu thương
của thị đã làm cho ông chủ đang dần khỏi bệnh. Thiên hạ sẽ thấy được
bàn tay ông chủ vuốt tóc thị, nắm tay thị và nhưng giọt nước mắt của
ông chủ như thế nào? Một căn bệnh mà y học đã phải bó tay, vậy mà thị
lại làm được. Những giải thưởng cao quí của nhân loại đã được trao cho
những người tìm ra cách chữa các bệnh hiểm nghèo là gì? Không, thị
không cần giải thưởng cao quí đó. Thị chỉ muốn về với chồng với con.
Thị chỉ muốn đừng trừ tiền công lao động mà thị tích cóp được. Thị chỉ
muốn thiên hạ hiểu cho được những nỗi thống khổ của những người đàn bà
nghèo phải rời bỏ quê hương đi làm ăn. Thị chỉ muốn thiên hạ hiểu cho
những nỗi thống khổ của đàn bà. Thị chỉ muốn thiên hạ nhận ra sự tốt
đẹp của đàn bà để tha thứ lỗi lầm cho họ.
Thị sẽ làm tất cả những
điều thị nghĩ. Thị sẽ yêu cầu gia chủ mang cuốn băng ra toà. Thị biết
nếu như vậy thì một lần nữa thị đã mang trọng tội với chồng và hai con
gái thị. Lời nói đã rất khủng khiếp rồi, giờ lại là hình ảnh trực diện
thế này. Thị đã hiểu được một điều, thế giới mênh mông nhưng có một thứ
xuyên suốt truyền đi nhanh lắm. Cái thứ xuyên suốt đó là cái gì thì thị
không biết được. Cái làng quê của thị cũng không thể nằm ngoài cái sự
xuyên suốt đó. Nhất là cái làng quê nghèo của thị vẫn có những phụ nữ
đi ra nước ngoài làm ăn như thị.
Thị lại còn nghĩ được những điều to
tát chứ. Trên thế giới mênh mông có nhiều làng quê của các dân tộc khác
cũng ra nước ngoài làm ăn như thị. Họ là những phụ nữ nghèo. Thị muốn
nói thật to trước toà một câu nói mà mọi người đều có thể hiểu. Thị cố
nhớ lại cái câu tiếng Anh cô giáo đã dạy cho thị trước khi ra nước
ngoài: I am: Tôi là. I am: Tôi là. I am đàn bà. Đúng rồi I am Đàn bà,
thị sẽ nói câu đó thật to trước toà
Rất thanh thản thị thiếp đi. Y Ban (từ: vietmessenger)
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét