tranh nguyễn sơn
Gửi Áng Mây Chiều
Về xuôi hay ngược bến giang đầu?
Cho ta theo với tìm quê mẹ
Nơi đã xa rồi, xa rất lâu
Từ độ ly hương đếm tháng ngày
Thời gian như cát lọt qua tay
Mà người xa xứ chưa về được
Chẳng ngục tù chi vẫn đọa đày
Quê cũ còn ai ngóng đợi chờ,
Còn ai tha thiết gọi trong mơ
Một tên người cũ đầy yêu mến
Của thuở xa xôi tuổi hẹn hò?
Mây ở trên trời bay cứ bay
Tụ tan vẫn mặc thế gian này
Chỉ người ly biệt buồn thương cảm
Xót cuộc tình nào khóc gió mây.
Mỹ Nhân
Người đâu đẹp quá mắt môi cười
Tôi không si dại mà thần tượng
Cái Đẹp cho dòng thi hứng khơi
Có lẽ người xưa vốn đã sai,
Một cười mất nước chẳng cần hai (!?)
Nụ cười như rượu nghìn năm tuổi
Như ánh dương hồng buổi sớm mai
Mỹ nhân là sắc, cũng là hương
Là thơ, là vũ điệu Nghê Thường
Là trăng Lý Bạch, mây Thôi Hiệu
Là khúc Trương Chi, lệ đoạn trường!
_______
* Không rõ tác giả câu thơ là ai.
Tôi muốn mang anh về tim côi
Để cho thương nhớ vơi từng giờ
Để hương tình cũ bay đi hết
Cho gió chiều nay bớt thẫn thờ.
Tôi muốn mang anh về nơi đây
cho đêm đông ấm cả trời tây
lên ngàn ánh lửa tình đun cháy
Môi đợi rượu nồng mỗi phút say.
Tôi mong cùng anh hết lưu đày
Cũng chỉ vì yêu, chỉ vì say
Ngàn sương mù kiếp đời luân lạc
Mà vẫn cô đơn ai có hay?
Tôi muốn mang thêm cả đất trời
Cho anh yên ả đời thảnh thơi
Dành riêng tôi đặng từng ân ái
Phóng mạnh thuyền yêu hướng ra khơi.
Houston,USA, 28/12/2021
HẬN ĐỒ “BÀN GHẾ “
Ngàn thớt voi ngàn sắc ngựa
binh linh tràn hà
vũ nữ hở lưng hở rốn đứng đầy đàn
dàn hai bên bờ đường Đồ Bàn đón ghệ
đức nhà vua dâng nửa nước để đón được gian nhân
dân chúng thì quá nghèo
quá lầm than
vua chúa thì ăn chơi phung phi
suốt ngày ca sang nhẩy nhót
đàn hót
quê hương rách nát điêu tàn xập xệ
vốn liếng chỉ còn trơ ra dăm cụm tháp
tháp ông tháp bà tháp đôi
tháp 3 tháp bánh ít tháp Thú Thiện
yến tiệc xa hoa
đình đám dềnh dàng
voi ngựa tháng ngày biểu diễn
mệt thấy mụ nội
rồi kiệu vàng kiệu bạc xêng xang
phía Nam thì bị Khờ Me chèn ép
mạn Bắc thi bị Đại Việt xâm lăng
mà toàn vua quan dân chúng Chăm
thâu đêm suốt sáng thức để nhấy múa hát hiếc
uất hận trùng trùng lòng ngừời lòng thú
nên voi cũng căm hờn
lấy vòi quấn hôn quân vương quăng xuống đất
lấy chân dày đầu vỡ nát
cả thân cả người tiêu tán đường
đi đời nhà ma Phật Thệ Đồ Bàn
trơ lại toàn là ve chai hũ nút
hết rựơu gạo đến rựou ngô
vua quan quân lính vũ nữ
uống say mèm bí tỉ
gục đầu vào váy nhau mà ngủ
Đồ Bàn từ đó chuyển tên thành Đô Ghệ “ghệ“
Nghe đủ thứ ca sĩ liền ông liền bà
Kể cả trẻ lẫn già
Ca “Hận Đô Bàn“ của Nhạc sĩ Xuân Tiên
Mà buồn 5 phút
Buồn khôn nguôi
Các củ Hời? Chế Mân ghuôi?
Chế Bồng Nga ghuôi?
Chừ đâu ? mất tiêu rồi ?
Chỉ còn sống sót Chế Linh tôi ngày ca hót
Cả nước non Chiêm “nước non Hời“
Nghe rơi nước mắt
Mà than ơi? củi ơi?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét