Thứ Ba, 25 tháng 1, 2022

Buồn Rơi - Trần Yên Hòa

 

 Buồn Rơi


Mẹ ngóng con về hiu quạnh quá

sân nhà đã đổ lá hôm qua

sàn nước cầu ao đà xuống thấp

mấy mùa con vẫn biệt mù xa

 

Bởi ngóng con về mà tóc trắng

mấy năm mấy tháng mẹ mong chờ

mộ cha mấy độ con chưa dẫy

vạt nắng hanh vàng sao bơ vơ

 

Ba năm, năm năm, rồi bảy năm

con ở tù như án chung thân

hắt hiu mẹ tựa vầng trăng mỏi

không chiếu chăn cho một chỗ nằm

 

Mẹ ngóng con về sau đám khói

mù khơi gió tạt cuối hiên khuya

hiu hắt điêu tàn vầng trăng lạnh

thân cò bao sớm nắng chiều mưa

 

Con xa nhớ mẹ lòng chát đắng

như trái trâm khô thuở thiếu thời

tượng đá quê nhà in dáng mẹ

suốt đời còn lại nỗi buồn rơi

<!>

 

Tình Cha Với Mẹ

 

Cha là núi, vô cùng núi lớn

che hồn con rợp mát quanh năm

núi có lỡ nhưng tình cha vô lượng

chắt chiu đời nâng dắt con ngoan

 

Mẹ là biển, vô cùng biển rộng

biển hiền hòa thầm thỉ ru con

lời ru mẹ cho con yên cuộc sống

để ngàn sau lời mẹ hóa nhiệm màu

 

Trắm nhánh sông cũng chảy xuôi về biển

lòng con nay đà đậm đặc phù sa

phù sa mẹ là một đời lầm lủi

một đời dài gian khổ bên cha

 

Cha mẹ sống một đời hiền như đất

mà con xa chưa đền đáp được gì

xin tha lỗi con, như mẹ từng tha lỗi

suốt đời con còn thấy mẹ đâu.

(để nhớ ngày 5.7.1972, ngày mất mẹ)

 

Bước chân máu chảy.
này mẹ. này em

 

Chẳng nhớ ngày nào tháng nào

Đi qua vùng đất máu chảy

Máu từ bàn chân mẹ bàn chân em

Những vết máu từ ngày tháng năm đó

 

Mẹ chạy bộ từ quán rường chiên đàn tam kỳ đà nẵng

Chạy theo đứa con phiêu lạc nơi đâu mẹ nào biết

Có thể nó ở trên núi cao trong rừng rậm

Cũng có thể nó theo tàu xuôi nam rồi há

 

Mẹ chỉ có đôi tay gầy gò ôm lấy mái đầu trần

Mái tóc mẹ khốc khô vàng khè xơ xác

Mẹ chạy dưới trời đạn bom nổ trên đầu chớp giựt

Bom đạn bắn ra từ trực thăng từ phản lực từ bà già

Chúng nó quần qua quần lại trên đầu đám người lóc ngóc chạy phía dưới
Rồi tuôn xuống hàng tràn liên thanh xối xả

Mẹ và dân và địch trộn lẫn nhau

ai biết ai đâu mô nà
 


Cũng có thể đạn trên núi bắn xuống

Pháo một trăm ba mươi ly dội từ suối đá quế sơn việt an thường đức

Hay những khẩu thượng liên núp trong các tàng cây rậm bên lề đường

Xả vào đám lính đang chạy táo tác phía dưới

Lính và dân đâu có phân biệt mô nà

 

Mẹ chẳng quản chẳng sợ chẳng run chân

Cứ hướng đằng trước mà chạy

Chân mẹ rách toang máu chảy đầm đìa

Mẹ nhìn ra đà nẵng nơi (có thể) có đứa con mình đang là lính

Mẹ phải tìm ra nó ở đâu

Để mẹ dang đôi cánh tay ra

Che chở...

 
Mẹ chân trần chạy qua hà lam hương an bà rén

Mẹ chân trần khô nẽ chạy qua cầu đỏ cẩm lệ ngã ba cai lan

Mẹ nhìn một đà nẵng hỗn loạn bổ nháo nhào tan hoang giập dẫy

Con mẹ ở đâu con mẹ ở đâu
 


Mẹ nhào ra ngoài biển

Nơi mẹ biết có những đoàn tàu ra khơi

Phải tìm đến nơi có đứa con của mẹ

 

Mẹ bu lên giây thừng

Lửng lơ giữa trời giữa nước

May mà mẹ bám được thành tàu

Rồi mẹ trôi theo đoàn người

Di tản

Đi như là trôi

 

Mẹ áo rách

Chưn cũng rách tươm

Máu chảy đỏ ngầu

Mẹ lang thang giữa sài gòn

Con mẹ ở đâu ở đâu
 

*


Này em

Em chạy đi tìm chồng trong ngày tao loạn đó

Em chạy qua an hải

Cũng đu bám lên tàu

Cũng bị té sấp nháo nhào xuống nước

Dưới chân em ba đứa con lau chau lách chách

O oe khóc đòi ăn đòi bú

Con khát sữa đã mấy ngày nay

Vú em khô rang cạn kiệt
 


Em đi tìm chồng

Con đi tìm cha

Băng qua vùng lửa đạn

Băng qua những tên lính rằn ri

Cầm súng liên thanh

Nhắm bắn bất cứ ai

Đạn đã lên nòng sẳn sàng nổ sảng

 

Rồi em

Lê lết nơi bến tàu phan thiết

Lếch thếch dẫn ba con đi bộ dặm trường

Nhắm mắt nhắm mũi đi trong ngày khô hạn

Trong đêm tối mịt mùng

Trong cơn hốt hoảng

Chân em tưa máu đỏ

Vết cắt đá cuội trên đường bén ngót

Em nhìn về phương nam

Anh ơi anh ơi

 

*


Này mẹ này em

Cùng bàn chân tưa máu đỏ hằn sâu

Vết cắt xé da xé thịt

Mưng mủ bốn mươi bốn năm qua

Bây giờ mới vỡ ra  

Trong tâm thức anh hiện hữu


*

Mẹ bây giờ đã mất

Em thì xa như chiêm bao

Chỉ còn trong giấc mơ ngày xưa cũ

Của bốn mươi bốn năm qua
Trong ký ức hồi sinh

 

Này mẹ này em

Có nói cũng không cùng

Phải không

Yêu dấu!

 

 Mẹ Khổ Tôi Xưa


Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
Miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương
(ca dao)


Mẹ tôi xưa quê sao là quê
Già ơi là già
Mới tuổi bốn mươi mà da mẹ đã nhăn
Mặt mẹ đã đầy tàn nhang lấm tấm
Ngực không còn căng
Vú không còn sữa

Mẹ ra đồng tát nước
Làm cỏ ruộng sâu
Cày bừa ruộng cạn
Chân trần khô hạn
Suốt đời không phút nghỉ ngơi
Mẹ nuôi heo, nuôi tằm
Mẹ bắt ốc mò cua


Mẹ bán thuốc rê chợ mai
Mẹ bán trà đá chợ chiều
Mẹ ngồi bệt dưới đất
Trải bên đường tấm nhựa ni lông
Mời ông đi qua
Mời bà đi lại


Dáng mẹ liêu xiêu
Trong bóng chiều nhập nhoạng

Ngày chiến tranh
Mẹ theo cha tản cư
(Ơi những người mẹ trong chiến tranh
Ở một vùng xôi đậu)

Bên nào cũng đầy quyền uy
Đầy súng đạn
Đầy mã tấu dao găm
Chực chờ đâm chém
Băm vằm nhau ra từng mảnh
Dù không biết mặt nhau
Không hận thù


Chiến tranh ác độc
Lùa mẹ từ quê xuống tỉnh
Mẹ không còn một tấc đất trong tay
Mẹ quay quắt sống
Kham khổ sống
Trong khu nhà tranh rách nát
Đọa đày

Mẹ buôn gánh bán bưng
Kiếm từng đồng bạc cắc
Mẹ như con gà mái xòe cánh ra
Che chở cho con
Khi gặp diều hâu đáp xuống

Diều hâu
Là súng đạn
Là bom napal
Là mìn nổ chậm
Là hỏa tiễn
Là tiểu liên AK
Là M16
Là mìn Clamore
Là chực chờ giết chết
Những người dân
(Ơi những người dân quê khốn khổ)


Da mẹ sần khô đen cháy
Ốm như que tăm
Dáng đi lúc nào cũng như chạy
Lúp xúp

Lúp xúp trên đường đê
Lúp xúp trên cầu gò ông Đốc
Lúp xúp trên đập Lạnh, đập Trà Thai
Lúp xúp trên đường ra ruộng gò Duối

Mẹ đi mà như chạy
Lúp xúp
Như cuộc đời mẹ
Không mỏi mệt
Không nản chân bon

Mẹ chạy đông chạy tây
Chạy nam chạy bắc
Chạy suốt đời
Chỉ lo một việc
Nuôi con

Mẹ tôi là vậy
Suốt một đời
Cặm cụi
Cặm cụi
Cho con


Ngồi buồn nhớ mẹ
Nhớ rơi nước mắt
Nhớ đến não lòng
Nhớ quay nhớ quắt
Mẹ ời, mẹ ơi!

 

Trần Yên Hòa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Đêm hội ở Phan Sơn - Lê Thanh Hùng

    Đêm hội ở Phan Sơn                                              Tặng anh K’Bé Em gái K’ho, cõng chiều qua núi Nắng nhảy ngập ngừ...