Tôi quen chị Ly Ly hơn hai mươi năm về trước, lúc từ Việt Nam mới qua lơ ngơ đi làm công nhân trong hãng điện tử. Hai vợ chồng chị Ly Ly cũng từ Việt Nam mới qua vô làm chung hãng. Hãng nhỏ chuyên làm đồ gia công cho mấy hãng lớn, nhân viên thuộc hàng “assembler” như tôi thì người Việt rất đông họp thành một xóm nhà lá cũng vui.
Hai vợ chồng chị Ly Ly thuộc hạng “người giỏi”, làm được một thời gian thì anh tìm được chỗ làm khác tiền lương nhiều hơn bèn nhảy job (chớ ai đời như tôi ù lì một cục ngồi đâu ngồi đó, có một chỗ làm hoài). Chị Ly Ly thì giỏi kiểu khác, lương ba cọc ba đồng nhưng chị để dành tiền hay lắm, có chín đồng rán kiếm thêm một đồng cho đủ mười. Không bao giờ từ chối mỗi khi sếp kêu làm overtime, còn tôi gần tới giờ về là nôn trông cho mau tới, hôm nào sếp kêu ở lại làm tăng ca là tôi buồn trong bụng lắm, mà chỉ làm hai tiếng thôi, không làm bốn tiếng như người khác.
<!>
Thuở đó hai vợ chồng chị chỉ có một chiếc xe, giờ anh nhảy hãng khác
chị nhờ tôi đưa đón, hùn tiền xăng đàng hoàng. Mỗi ngày hai bận đi về,
chị nói hết chuyện này tới chuyện khác, (chị có bao nhiêu tiền cũng nói
cho tôi biết). Chị nói anh làm bao nhiêu tiền đưa chị giữ, chỉ xài tiền
làm overtime (trời đất! vợ người ta!). Chị nói chỉ tiêu của chị là mỗi
tháng phải để dành năm trăm, nhất định phải có năm trăm. Làm được mấy
tháng chị có dư mấy ngàn chơi hụi. Hốt hụi chót được năm bảy ngàn đi mua
vàng, nếu không thì ai cần cho họ mượn (mình được họ rối rít cám ơn mà
còn có tiền lời).
Một thời gian sau chị Ly Ly mua xe không còn đi quá giang, tôi lại đổi
việc làm đổi chỗ ở nên không còn gặp chị nữa. Thỉnh thoảng có gặp hai vợ
chồng chị đi mua sắm trong chợ thực phẩm Á Đông cùng hai đứa con nhỏ,
nói chuyện xã giao vài câu rồi mạnh ai lo việc người ấy, ai cũng bận.
Một thời gian nghe tin hai vợ chồng ly dị, tôi có hơi ngạc nhiên mặc dầu cũng biết đó chỉ là chuyện thường tình trên xứ này.
oOo
Tôi tình cờ gặp lại chị Ly Ly ở parking khu thương xá người Việt, chị đi với một người đàn bà trẻ. Không đợi tôi hỏi chị giới thiệu luôn. “Vợ ổng mới cưới ở Việt Nam mới qua”. Tôi tròn mắt cười cười không dám nói giỡn chơi hoài chị. Người đàn bà trẻ lên tiếng, “dạ phải, em mới qua chưa biết lái xe nhờ chị chở dùm, em xin được việc làm phụ bếp nhà hàng Sông Hậu ở đây nè anh”.
Tôi ngó chị Ly Ly hỏi thiệt hả. Chị cười dòn. Chị của mầy đâu có xạo bao giờ.
Hai vợ chồng bà này cũng vui, hồi trước ly dị hai vợ chồng cũng ở chung nhà. Phòng ai nấy ngủ mạnh ai nấy có bồ. Tiền nhà tiền ăn chia nhau sòng phẳng. Được một thời gian anh Tốt (chồng cũ của chị) đi cưới vợ khác ra ở riêng. Được mấy năm lại ly dị, giờ về Việt Nam cưới cô vợ trẻ măng, lớn hơn con gái đầu lòng của anh có mấy tuổi.
Cô vợ trẻ của chồng chị vội bước đi cho kịp giờ làm.
– Lâu ngày gặp lại thấy cũng vậy, cứ tà tà ngồi quán cà phê sướng quá nhe. Chị Ly Ly nhìn tôi vừa nói vừa cười.
– Hai vợ chồng bà cũng vui, ly dị xong ở chung nhà, chồng đi cưới vợ khác, vợ cũ chở vợ mới của chồng đi làm.
Chị Ly Ly cười xoà. Ai thấy cũng nói vậy, nhưng mình sống chung hoà bình cũng có cái lợi, lúc đó con còn nhỏ, ổng phụ mình một tay đưa đón chăm sóc tụi nó, ổng phụ tiền bill bọng cũng đỡ cho mình.
Chợt có người đậu xe bước xuống đi về phía chị Ly Ly, chị nói tôi vô quán cà phê ngồi đợi, chút xong việc chị vô quán ngồi nói chuyện chơi.
Hai người đứng nói chuyện rù rì, người đàn ông móc trong túi lấy cái bao thơ đưa chị Ly Ly, chị bỏ vào bóp rồi vô quán cà phê tìm tôi.
– Bà mới vừa vô mánh nhe.
– Mánh cái con khỉ, cho ổng vay, tiền lời đóng được mấy tháng rồi nín luôn, tiền vốn trả trật vuột tới bữa nay là năm tháng mới trả dứt.
– Lấy được vốn là mừng rồi, bữa nay bao tui uống cà phê nhe.
– Chuyện nhỏ.
– Bà cho ổng mượn bao nhiêu.
– Mười ngàn, mỗi tháng đóng tiền lời ba trăm.
– Rẻ quá vậy, cho tui mượn năm ngàn đi.
– Mày mượn làm gì? sao mấy năm trời gặp lại cũng vẫn vậy, người ta mỗi ngày một đi lên mày thì cứ đứng một chỗ.
– Ừa, không thụt lùi là may phước.
Bà Ly Ly ngó ra ngoài sân, chắc bà ngại hay là bà tưởng tôi nói chơi.
– Hai đứa con bà sao rồi?
– Đứa con gái có chồng, theo chồng về Los ở rồi, thằng con trai đi lính.
– Bà ở một mình hay là với vợ chồng anh Tốt?
– Một mình, từ lúc ổng đi cưới vợ khác đâu còn ở chung.
– Ly dị bà ổng có thêm hai đời vợ, bà ở một mình hoài không buồn sao.
– Lo kiếm tiền đâu có thì giờ mà buồn.
– Biết mà, hồi nào tới giờ bà chỉ mê tiền, có nhiêu đó chưa đủ sao.
– Đủ rồi em cưng, hồi trước chị cứ cầu xin ơn trên cho chị lúc năm mươi tuổi có được căn nhà và mấy trăm ngàn tiền mặt trong nhà băng. Giờ bốn mươi chín tuổi có hai căn nhà, một để ở một cho mướn, tiền có chút đỉnh bỏ nhà băng lấy tiền lời đủ ăn. Đối với chị nhiêu đó đủ rồi.
– Cái điệu bà nói hơi bị lạ, có ông nào rồi phải không?
– Chưa, nhưng đang yêu.
– Bà mà cũng biết yêu.
Chị Ly Ly cười mỉm ra chiều thích thú.
– Nói vậy chớ mới gặp người ta thôi, nhưng cảm thấy thích ông này.
– Ông đó ở đâu bà chỉ tui coi, ổng ra sao ngon lành cở nào mà bà mới gặp người ta đã thích.
– Bữa chị đi dự “hội đồng hương” tổ chức có văn nghệ và ăn uống trong nhà hàng Dynasty, ổng tình cờ ngồi chung bàn, ổng nhìn chị hoài làm chị tưởng mình đẹp. Rồi ổng lên hát, chị nhìn cái miệng ổng thấy sao mà duyên cực kỳ.
– Có vậy rồi bà thích người ta, coi chừng vợ ổng rượt bà chạy sút dép.
– Không, chị hỏi thăm ổng hỏng có vợ.
– Tuổi đó mà “hỏng có vợ”, coi chừng ổng giống tui.
Chị Ly Ly cười hắc hắc. Bỗng bả nắm tay tôi giựt lia lịa chỉ ra ngoài parking, kìa kìa ổng đó, đi đâu lang thang vậy chàng.
Tôi bật cười hô hố, tưởng ai, anh Hoà. Tui quen ổng lâu rồi, thỉnh thoảng có đi nhậu với ổng. Hiện tại thì ổng có một mình, còn trước đây có vợ con gì chưa thì không biết. Bà chịu tiền nhậu, bữa nào tui gài độ đem ổng gả cho bà.
– Tiền nhậu là chuyện nhỏ, hễ chị mày mà muốn thì giá nào cũng chơi.
Chị cười hê hê, móc trong bóp lấy ra bao thơ tiền đưa tôi. Nè, năm ngàn người ta vừa trả cho mầy mượn, người ta chị lấy trăm rưởi tiền lời một tháng, mày chị lấy một trăm thôi, khi nào chị cần lấy tiền lại, cho mày biết trước một tháng, okay, thôi chị về, bữa nào nhậu! Nhe! Vậy đi.
oOo
Tôi gọi điện thoại cho anh Hòa, không biết mở đầu ra làm sao, (tôi nói chuyện có hơi dở) thôi nói huỵch tẹt luôn cho rồi. Anh cười ồ, bà đó thích tao? Có thiệt hông vậy. Dễ thôi. Nhưng làm người tình để đi chơi thì được, chớ còn biểu tao cưới thì xin lỗi. Anh chưa hưởn.
– Bả hồi nào tới giờ chỉ biết đi làm kiếm tiền nuôi con, nay con lớn, già sanh tật, muốn tìm một người đàn ông để tâm tình trong những chiều mưa lạnh.
– Tự nhiên mày đổi tông hát nhạc sến, tao chỉ biết nhậu đâu biết tâm tình, làm tình thì họa may.
– Để tui hẹn bả, cuối tuần này mình đi nhậu nhe.
– Okay.
Tôi hẹn bà Ly Ly cuối tuần đi nhậu với anh Hoà, ông này chỉ thích nhậu chớ không thích ngắm trăng hay đi dạo trong công viên nói chuyện tâm tình. Bà Ly Ly thì ai sao tui vậy ai làm bậy tui làm theo. Tôi thì chỉ uống chút chút cho vui, chưa bao giờ say xỉn nên lãnh phần lái xe. Ba người kéo nhau vô nhà hàng Việt chuyên bán đồ nhậu. Anh Hoà thì uống còn tôi với bà Ly Ly thì ăn mồi, thỉnh thoảng cũng cụng ly chút chút cho vui cửa vui nhà. Ngồi cho đến lúc quán đóng cửa mà anh Hoà vẫn chưa thấy “đã” nên rủ nhau ra downtown vô bar Mỹ chơi. Tôi chợt hứng rủ bà Ly Ly làm vài ly. Đến nửa đêm thì anh Hoà thấm rượu thấy khó chịu rủ nhau ra trước bar hóng gió. Mới vừa ra khỏi cửa anh bước lẹ ra đường “ô kê thau” tại chỗ, có một chiếc xe taxi chạy trờ tới, anh mở cửa leo lên nói xin lỗi. “Ê Tôm anh về trước, mày take care chị Ly Ly dùm anh nhe”.
Tình huống không có trong kịch bản!
Tôi lỡ dại làm mấy ly nên cũng thấy lâng lâng, tính leo vô xe ngồi cho tỉnh rượu chút về, chợt thấy bên kia đường có cái motel rủ chị Ly Ly vô đó ngủ một giấc rồi về. Bà Ly Ly thấy tôi có vẻ say nên cũng chịu, vả lại bà cũng chẳng có gì phải gấp.
Cái motel này thuộc loại bình dân, đèn tối mờ mờ. Tôi lên giường nằm, chị Ly Ly leo lên nằm kế bên nói ảnh uống say nói chuyện vui vui, ông này say mà đằm chớ không có quậy.
– Ảnh chỉ quậy trên giường thôi.
Chị Ly Ly cười khúc khích. Vậy hả, mỗi lần nhậu là ảnh … vậy hả.
– Vậy chớ hồi trước anh Tốt say rượu không có lên giường quậy bà sao?
– Mỗi lần ổng say nằm ngủ như chết.
– Bà dở quá, ổng hỏng quậy thì mình quậy ổng.
Chị Ly Ly cười khúc khích. Ờ, hồi đó còn trẻ mà không biết hưởng. Giờ tao thích ông Hoà, mầy có ngón nghề gì chỉ chị mầy làm cho ổng mê tao.
– Bà có nhiều tiền đó, đem tiền ra mua.
– Tiền có mua được tình?
– Tình yêu thì không biết nhưng tình dục thì chắc được.
Bà Ly Ly cười khúc khích đưa tay nhéo nhẹ tôi, hỏi một câu có vẻ … hơi thiếu kinh nghiệm đời.
– Lúc lên giường đàn ông thích gì ở người đàn bà?
– Thì bà turn ổng on đừng turn off.
Bà Ly Ly nhìn lên trần nhà.
– Mày nói chuyện huề vốn.
– Tui hỏi thiệt, trong chuyện chăn gối với anh Tốt trước đây bà có thỏa mãn.
– Thì cũng bình thường như vợ chồng người ta thôi.
– Có khi nào ảnh kiểu cọ như trên phim ảnh không?
– Phim gì? Phim sex hả? Không, thấy ghê!
– Bà với ổng gặp nhau cứ bổn cũ soạn lại, có nhiêu đó làm hoài xong việc buông nhau lăn ra ngủ.
– Ừa.
– Không có màn dạo đầu ôm ấp hôn hít gì hết?
– Ừa
– Hèn gì… như vậy mau chán lắm… tui có thằng bạn, mỗi khi nằm cạnh nhau, nó có ngón nghề này hay lắm, nó nhẹ đưa đầu lưỡi liếm lỗ tai, rồi nó vừa thở ra hít vào nhè nhẹ lỗ tai mình thấy phê lắm.
– Vậy hả? Đâu mầy làm thử cho chị đi.
– Nhưng tui không biết cách, chỉ bắt chước nó làm đại nhe.
– Ừa, làm đi.
– Bà thấy sao?
– Thấy đã quá!
– Có khi nào bà với ổng 69 không?
– 69 là sao?
– Má ơi má! Bà đi chết cho rồi, thiệt tình bà không biết 69 là gì? Đừng nói với tui là bà chưa từng hôn môi nhe.
Bà Ly Ly chu chu cái miệng, tôi không chắc là bà có hôn môi hay không, tôi hỏi vậy chớ chị hôn ảnh như thế nào. Bà kéo tôi lại hôn lên má như kiểu người ta hôn con nít. Tôi bật cười khùng khục, bả thì cười mỉm gật gật đầu ra chiều khoái chí, không lẽ bà đang đóng vai khờ? Hay là bà muốn biết bản lãnh của tôi?
– Hôn môi cảm giác như thế nào? Hỏng ấy mày dạy chị hôn môi đi.
– Chị có nghe người ta nói “nút lưỡi” không? nói sao thì làm y chang vậy.
– Nói nghe thì biết vậy, nhưng phải làm mới có cảm giác, mầy hôn chị đi.
Tự nhiên bà nội này muốn hôn mình.
– Bà cũng biết tui mà, tui thích đàn ông đâu thích đàn bà.
– Thì mày dạy chị cho chị biết cách hôn, chị trả công năm trăm đó chịu hông.
Tôi lưỡng lự chưa kịp trả lời chị tăng giá lên gấp đôi: một ngàn đó chịu chưa cưng. Bà này tánh nóng hơn đàn ông, bà muốn là trời muốn. Tôi nhắm mắt nín thở ôm chị hôn (cảm tưởng như mình đang đóng phim).
– Vậy đó, hễ người tình làm cho mình sao, thì mình làm lại y như vậy. Bà cảm thấy hôn môi có thích không?
– Thích. Hôn thêm một lần nữa đi em cưng.
– Thôi, nhiêu đó đủ rồi. Để tui chỉ bà chiêu khác. Hồi lúc trước có khi nào hai vợ chồng bà ôm nhau ngủ không?
– Lúc còn thức thì ôm, lúc ngủ đâu có ôm.
Thiệt tình vợ chậm mà ông chồng còn chậm hơn. Bà không nghe người ta nói “gối đầu” đó sao. Người chồng dang cánh tay ra, người vợ tựa đầu lên đó mà ngủ. Hoặc là lúc ngủ một người ôm một người, khi chồng ôm vợ thì bàn tay nhẹ để lên vú.
– Bóp vú hả? Anh Tốt mỗi lần nhậu xỉn, ổng về nhà bóp vú chị, ổng bóp mạnh tay, bóp bóp bóp đau muốn chết.
Tôi bật cười ha hả, nhịn không được.
– Không phải bóp, người đàn ông chỉ đặt bàn tay lên đó thôi, nhưng cũng tạo cảm giác cho người đàn bà. Ngược lại, khi nào người đàn ông nằm xoay lưng ra ngoài, người đàn bà từ phía sau ôm người đàn ông, thỉnh thoảng nhẹ đưa bàn tay xoa vùng bụng rồi từ từ đặt bàn tay lên chỗ đó.
Bà Ly Ly cười khúc khích, sao mày rành quá vậy.
– Mười lăm tuổi con mất trinh rồi má.
– Thiệt hả? Bà vừa cười vừa nói vừa ngắt vừa nhéo thằng em trai đang làm tài khôn chỉ bà nghệ thuật giường chiếu.
Thật ra tôi xạo. Tôi có thằng bạn nói nó mất trinh từ lúc mười lăm. Tôi phục nó quá! Dưới mắt tôi một đứa con trai như vậy thật đáng ngưỡng mộ. Tôi bèn tưởng tượng là mình cũng đã mất nết từ dạo mười lăm.
Bà Ly Ly bỗng cởi áo khoe tôi bộ ngực. “Mày thấy vú chị có đẹp không? Hàng thật không phải hàng giả đâu nhe”.
– Đẹp! Công nhận bà có bộ ngực hết xẩy.
– Rờ thử coi!
Tôi còn đang lưỡng lự thì chị nắm bàn tay tôi đặt lên vú chị. Rồi chị bảo tôi nằm nghiêng để chị học cách ôm. Tôi nói lúc ôm nhau bà sờ vô mông người tình xoa nhè nhẹ, cứ động tác đó lập đi lập lại sẽ tạo cảm giác đê mê cho người tình, mà chính mình cũng thấy phê. Chị Ly Ly ôm tôi siết mạnh, chị nói người em hấp dẫn quá, hồi nào tới giờ chị ngủ với chồng mà chưa từng có cảm giác như lúc này. Chị hôn lên sau gáy của tôi, rồi chị nhẹ đặt bàn tay xoa xoa vùng bụng của tôi, chừng một hồi rồi như không nhịn được, chị đút bàn tay xuống vùng phía dưới. Nhưng cái quần hơi bó lại thêm sợi dây nịch, chị kề tai tôi nói nho nhỏ.
– Em cởi quần ra đi!
Người chị nóng ran hơi thở dồn dập.
– Chị cũng biết là em chỉ thích đàn ông thôi mà. Để bữa nào anh Hoà dạy chị.
– Chị đang hứng, tại mầy làm chị hứng, mầy vui hết mình với chị đêm nay đi, chị thưởng. Mầy thiếu chị năm ngàn chị cho luôn đó, nếu mà ngoan mai mốt chị cho thêm.
Tôi thấy năm ngàn cũng hơi nhiều, nhưng khó làm cái vụ này quá! Không phải tôi sợ bị mang tiếng “trai bao”, nhưng tôi chỉ thích đàn ông. Bà Ly Ly đang hứng tình, ở đây một hồi không yên với bả, tôi tìm cách rút lui.
– Để em ra tiệm mua chút rượu uống lấy hứng, (tôi kề tai bả nói nho nhỏ) với lại kiếm đồ nghề. Chị đi tắm cho mát chờ em chút trở lại.
Bà cười khoái chí, đâu có bầu đâu mà lo kiếm condom. Tôi nhẹ mở cửa bước ra vọt lẹ. Tuổi của má thì cần dầu bôi trơn chớ khỏi mặc áo mưa.
Tôi chạy ngang tiệm 7-eleven định ghé vô nhưng thấy ớn quá! Thật tình
tôi không muốn làm tình với người đàn bà một chút xíu nào, chẳng có cảm
giác gì cả. Tôi gọi điện thoại cho anh Hoà, thôi để cho ảnh làm diễn
viên đóng “thế vai”. Cha này ngủ mê gọi mấy lần chẳng bắt phone. Bà Ly
Ly chờ lâu nóng ruột lại gọi phone cho tôi, tôi ngó lơ không trả lời
chạy miết tới nhà anh Hoà lôi ổng dậy. Anh Hoà ở một mình đi share phòng
nhà người ta có lối đi riêng rất tiện. Tôi bấm chuông mấy lần ổng cũng
chưa thức.
Bà Ly Ly gọi tôi hoài không được bèn gởi message.
“Mầy chưa chết thì gọi phone cho tao biết để tao liệu đường mà đi taxi về. Mày lo trả tao năm ngàn, từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, đừng nhìn mặt nhau nữa“.
Người đàn bà lên cơn giận thấy cũng dễ sợ. Bà này tung vũ khí chết người: đòi nợ. Tôi quýnh quáng dộng cửa ầm ầm. Cha Hoà hé cửa nhìn ra.
– Làm gì sáng sớm mày tới đây dộng cửa như giặc tới.
Tôi mở cửa bước vô.
– Ông đi rửa mặt rồi đi tắm cho tỉnh người tới chở bà Ly Ly về dùm tui.
– Bả ở đâu?
– Hồi tối tui với bả xỉn vô motel ngủ chờ tỉnh rượu rồi về. Bả biểu tui chỉ cách bả làm cho đàn ông mê. Tui chỉ bả một hồi bả nổi hứng đè tui… đòi lột quần áo tui ra.
Anh Hoà cười ngất.
– Ông biết tui mà, chỉ thích trai thôi.
– Rồi bây giờ mày bắt tao thế mạng.
– Ông làm ơn tới chở bả về để không thôi bả giận tui. Nhớ cho bả hưởng chút rồi về. Chiều tui dẫn ông đi nhậu.
– Okay, chuyện nhỏ, tưởng chuyện gì khó chớ chuyện giường chiếu thì tao sẵn lòng.
Trong khi chờ anh Hoà đi tắm, tổi lấy cái phone text cho chị Ly Ly.
“Chị Ly Ly ơi! Xui quá em chạy cho mau sợ chị trông bị cảnh sát chận nói em vượt đèn đỏ…
Tự nhiên đặt điều nói xạo, (hết cách).
“Em nghĩ bụng thôi chết mẹ rồi, ticket cũng cỡ năm trăm là ít. Em bèn đóng vai hiền, giả bộ nói thằng nhỏ ở nhà khát sữa khóc sáng đêm lại nóng sốt, tui phải chạy ra tiệm 7-eleven mua thuốc cho nó, buổi sáng đường vắng tui chạy có hơi lẹ… mong ông thông cảm bỏ qua. Ông cảnh sát này dễ thương chưa từng thấy, tha cho em đi còn nói lần sau mày chạy thì nhớ nhìn kính chiếu hậu.
Em còn run nên gọi anh Hoà đến đón chị về. Chị có gì cần tìm hiểu cứ nói với ảnh, đừng ngại gì hết, ba cái vụ này anh Hoà có rất nhiều kinh nghiệm…”
Gởi text cho chị Ly Ly xong tôi thấy nhẹ người, và để cho chắc tôi chạy theo anh Hoà đến tận motel. Anh mở cửa bước vô, tôi chờ hơn mười phút không thấy hai người bước ra mới lái xe ra về. Chắc là anh Hoà đang dạy chị một bài học về nghệ thuật yêu đương trên giường.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét