Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2022

Bái Phục - Truyện Trần Yên Hòa

hoasi_thaitangan 
tranh Hs nguyễn sơn

 

Gởi nhà thơ Tr.G


Mối tình của Thạch làm Tự bái phục. Thạch một vợ bốn con, tuổi gần năm mươi. Thạch từng tuyên bố một câu xanh rờn, "tau yêu vợ tau, yêu gia đình tau, bây giờ dù có hoa hậu hoàn vũ tới bên chèo kéo, quyến rũ để tau bỏ Đàn, thì tau cũng nhất định không."

Đó là câu nói chắc nịch của Thạch ngồi bên ly cà phê ở cái sạp nhỏ bán phụ tùng xe đạp của Tự, ngay ở ngã ba Chiên Đờn.

Tự ở trại tập trung ra, thế cô thân cô, không biết làm gì, chỉ loanh quanh những nghề hạ tiện, như sửa xe đạp lề đường, đạp xích lô, nhưng rút cuộc cũng chẳng ra cái gì. May mà, một hôm gặp Thạch giữa đường, khi Tự đang đạp chiếc xích lô chạy rông kiếm khách. Thạch đứng bên lề bên kia kêu lớn, Tự đó phải không? Tự dừng xe và biết người kêu là Thạch, một thằng bạn cũ thất lạc từ mười mấy năm. Khi trà đá với nhau ở quán bên đường, xong, biết hoàn cảnh của Tự, Thạch nói giọng cương quyết, mày về với tau, nhà tau còn cái phòng trống, đừng ngại gì hết, cứ về đi, đừng lang thang nữa. Thế là Tự về nhà Thạch và Thạch bỏ vốn ra cho Tự mở cái sạp bán đồ phụ tùng xe đạp, để kiếm ăn qua ngày.

<!>

Hằng ngày, mỗi sáng, Thạch ra sạp ngồi đấu láo con cà con kê với Tự, bên ly cà phê đen. Cũng đủ thứ chuyện, trong đó có câu nói trên, nghĩa là nó là một thằng ăn chơi, tình ái lăng nhăng, đủ thứ, nhưng chơi để mà chơi. Còn vợ con là nhất.

Đùng một cái, cũng gần hai năm sau, khi Tự giã từ Thạch đi làm ăn chỗ khác. Thì Tự nghe tin Thạch bỏ Đàn, người vợ nết na nhân hậu, theo Lệ, cô bé mới mười chín, hai mươi. Tự ngớ người. Thì ra chuyện gì trên đời này cũng có thể xảy ra. Thạch bỏ căn nhà lầu ba tầng mặt tiền, của cải bỏ hết, chỉ đem theo một chiếc xe vespa cũ làm cái chân, cùng đi với Lệ.

Cuộc đời Thạch xất bất xang bang từ đây. Tự không đánh giá con người trên đạo đức hay bên ngoài, nhưng trong tự thâm tâm, anh phục Thạch. Bỏ hết những gì gần ba mươi năm gầy dựng, có nhà lầu, vợ đẹp hiền dịu, và 4 đứa con ngoan, có đứa du học nước ngoài, có đứa tốt nghiệp kỹ sư, tiến sĩ.

Thạch bỏ hết, đi theo tiếng gọi tình yêu, với em Lệ nhỏ hơn ba chục tuổi. Ngoài Tự, ai cũng chửi Thạch, trâu già ham gặm cỏ non. Tự có đôi lần gặp Lệ, thấy cô gái chỉ có cái mơn mởn của tuổi trẻ thôi, chứ chắc không có cái "chiều sâu" bên trong...Thạch bị tiếng trách móc hay nói mạnh hơn là tiếng chửi, của mọi người, mọi gia đình. Nhưng Thạch bỏ ngoài tai tất cả.

Những lúc ấy, Tự chỉ có một điều là dõi theo cuộc sống của bạn. Thấy Thạch xuống sắc quá, già hóp đi. Dù một thời là người hào hoa, phong nhã, ham mê văn học, chơi đẹp với bạn bè văn chương chữ nghĩa...Thế mà bây giờ, chàng già sọm, ngồi thu lu buổi trưa trong một quán cơm bình dân, do Lệ nấu, bán cho khách vãng lai bình dân. Thạch chạy bàn, bưng bê, kiêm dọn chén dĩa, lau bàn, khi khách ăn xong, pha trà nóng, trà đá...đủ chuyện.

Thạch và Lệ đã trải qua hai mươi năm chung sống, thuê nhà (như con mèo tha con), hết chỗ này sang chỗ khác, khi chủ nhà thấy hai người buôn bán có bề khấm khá một chút, là đuổi. Cũng mấy mươi lần mở quán bán cơm, quán bán bún bò Huế...nhưng không đâu vào đâu.

Có lúc, người ở ngoài bàng quang, cứ đoán già đoán non, cặp đôi này chắc dắt díu nhau đi sống riêng, chỉ mấy tháng là rã, cô vợ trẻ quá, người chồng thì già khọm.

Nhưng ngày đó chưa tới. 

*

Hồi mới đầu, Thạch còn chân trong chưn ngoài. Nghĩa là thuê một căn phòng ở đường Tô Hiến Thành cho Lệ sống. Chàng ở đó cả ngày nhưng tối thì về với Đàn. Đàn rất buồn, quá buồn nữa là khác. Nhưng Đàn vốn hiền lành, không cấm cửa Thạch, chàng muốn về nhà cứ về. Đàn cũng nghĩ, Thạch chỉ mê gái trẻ một thời gian thôi, thế nào trước sau rồi cũng rã đám, nên nhà nàng và lòng nàng vẫn mở ngõ.

Một hôm buổi tối, Thạch bỏ Lệ một mình về nhà cùng Đàn, thì Tự tới. Đó cũng là vô tình. Chàng cứ tưởng là Thạch có ở đó, nên muốn đến kéo Thạch ra quán làm vài chai bia "lên men". Nhưng Thạch vắng mặt, nên Tự mất bình tĩnh. Lệ trong bộ đồ ngủ màu mỡ gà, dáng dấp cô gái hai mươi hai tuổi vừa mới biết "mùi trai" khoảng hai năm. Thân hình nàng phổng phao ra thấy rõ. Lệ thường ngày đối xử với Tự rất tự nhiên, cũng anh anh, em em, ngọt ngào, dù có Thạch trước mặt.

Tự hỏi:

- Buổi tối nào Thạch cũng về bên kia hả Lệ? Sao vậy? Anh tưởng Thạch ở luôn bên em chứ!

Lệ đến ngồi cùng ghế sa lông với Tự. Nàng buồn buồn nói:

- Anh Thạch nói để ảnh về với chị Đàn, ảnh chia thời khóa biểu một tuần ở với em ba đêm. Em cũng buồn lắm, nhưng lỡ yêu và lấy người có vợ thì phải đành vậy thôi.

Lệ có vẻ thật thà. Nàng từ miền trung vào nam làm ăn, vì muốn thoát khỏi đời sống cơ khổ ngoài ấy. Thạch là mạnh thường quân giúp đỡ Lệ những ngày đầu. Vừa ơn, vừa nghĩa, vừa mê cái phong độ của Thạch, nên Lệ đã cho Thạch "đời con gái". Bây giờ đã lỡ rồi, Thạch cũng mất một gia đình êm ấm để về sống với Lệ, với bao tiếng bấc tiếng chì, của mọi người nhìn vào...Nhưng Thạch đã bỏ qua tất cả ngoài tai, chàng lì lợm, chẳng sợ tiếng đời. Lệ cảm động vì nghĩa cử ấy của Thạch.

Lệ kể với Tự những ngày nàng lớn lên ở ngoài trung, một miền đất khô cằn, chỉ sống được cây thanh long và xương rồng. Nàng đem những hình ảnh bỏ trong album nhỏ giới thiệu với Tự, này là mẹ em, này là mấy cô em gái của em. Tự độc thân đã lâu, chàng tự nhiên hồi hộp khi Lệ ngồi sát bên mình trong căn phòng thuê, chỉ có bộ xa lông nhỏ và chiếc giường ngủ. Tự chợt nghĩ đến những lời kể của Thạch về cuộc chăn gối với Lệ, trong lúc hai thằng ngồi riêng nhau tâm sự, nàng cũng ham muốn dữ lắm, mình tập cho Lệ "thổi" của mình, mới đầu thì nàng làm không đạt, nhưng bây giờ thì nàng mê lắm, lần nào ân ái nàng cũng đòi "thổi", nàng lại muốn thêm mình phải "ủi bãi" cho nàng. Như vậy nàng mới "phê".

Dĩ nhiên, những lời đó văng vẳng bên tai Tự, như một phủ dụ anh tiến lên. Biết vậy là thất lễ với Thạch, nhưng Tự vẫn thấy lòng mình nóng ran lên, mỗi khi Lệ trườn qua người anh, lật quyển album giới thiệu những tấm hình gia đình, quê kiểng nàng. Nhưng Tự vẫn không vượt qua được những ham muốn của mình, đó là sự rụt rè, "nhát như cáy" của anh.

Anh không hiểu, nếu khi anh vòng tay ra ôm Lệ, nàng sẽ ra sao, sẽ mềm nhủn trong tay anh, hay sẽ tát cho anh một bạt tai, vì anh lợi dụng hoàn cảnh nàng sống một mình để "dê" bồ bạn. Chỉ có một điều là khi gần Lệ, mọi ý nghĩ trong đầu anh bốc hỏa lên, nhưng Tự vẫn không thể nhấc nổi cánh tay ôm choàng lấy Lệ. Tay anh như bất lực.

Tự suy nghĩ lung lắm. Lệ có những cử chỉ như mời gọi, như dành cho anh một số cảm tình. Biết đâu trong cuộc tình với Thạch, Lệ đã quá buồn, dính dáng liên lụy với Thạch là liên lụy với một bức tường thành dư luận. Có nhiều câu "chửi" đâu đó vang vọng đến tai Lệ. "Con gái mơn mởn đẹp gái thế kia, mà đi giựt chồng ngưới ta. Con gái mới lớn lên mà đã đi phá gia can...". Nàng nhiều đêm khóc một mình khi nghĩ mình đã gây đau khổ cho một gia đình. Cả những đứa con Thạch cũng lên tiếng chửi rủa nàng.

Nàng tâm sự với Tự và nước mắt đầm đìa. Tự muốn làm một cử chỉ âu yếm nào đó để an ủi Lệ. Lệ trước mặt Tự như một pho tượng thạch cao, ngồn ngộn. Nhưng anh vẫn án binh bất động.

Đến khi Tự thấy mình khô rang cổ họng, anh biết mình thúc thủ không dám làm gì với người tình của bạn. Anh đứng dậy nói, thôi khuya rồi anh về. Lệ đứng lên, cả một tòa thiên nhiên lồ lộ phơi trước mặt Tự.

Tiếng Lệ:

- Anh Tự này, mai em định về ngoài trung thăm mẹ em, đi ra bến xe miền đông mà không có ai đưa em đi, anh Tự rảnh ghé chở dùm em, được không?

Tự đáp ngay:

- Được chứ em, mai mấy giờ em đi.

- Khoảng bốn giờ sáng anh. Sớm quá không? Lúc đó anh ngủ dậy chưa? Sợ làm phiền anh quá.

Tự phân trần:

- Anh sống một mình mà, có gì đâu mà lo, chở em rồi về ngủ tiếp cũng được.

Tự liền nghĩ ngay đến thời gian 4 giờ sáng, chàng đến nhà Lệ, lúc đó còn quá sớm, chung quanh các gia đình hãy còn ngủ say. Anh sẽ lợi dụng sự im vắng và một mình của Lệ, để có thể ôm nàng, hôn nàng, và sau đó, khi nàng thuận tình, chàng sẽ tiến hành như lời của Thạch kể về những chuyện nàng đã làm với Thạch.

Anh vui mừng khấp khởi trong lòng với bao ý định chiếm đoạt.

Nhưng rất xui cho Tự hôm đó, buổi tối đi về, xe chàng bị cán đinh xẹp lốp. Chàng không thể chạy xe đến đón Lệ. Tâm tư chàng với bao nỗi tơ vò, không biết Lệ sẽ thế nào, một mình xoay xở để ra bến xe miền đông? Anh vật vã, loay hoay không ngủ được. Nhưng mọi chuyện rồi cũng qua.

Còn mấy dịp nữa, Tự có ý định ôm Lệ, "dớt tay trên" Lệ của Thạch, vì anh thấy (hình như) Lệ cũng có cảm tình với mình. Và có một lần, Thạch tâm sự, bây giờ Thạch cũng muốn dứt ra, nhưng dứt ra không như ca dao, "bạn gieo tiếng dữ cho rồi bậu ra", mà anh muốn có một người đàn ông nào đó, thương Lệ thật tình, bảo bọc cho Lệ, và Lệ cũng "yêu".

Tự muốn nói với Thạch là mình muốn "nhảy vô", sẽ cưu mang Lệ, yêu thương Lệ. Nhưng còn chuyện Lệ có yêu lại không, có chịu ngã vào lòng anh không, là chuyện khác. Câu chuyện dằng dai giữa ba người kéo dài cả mấy năm, đến ngày Tự lấy vợ. Chàng vẫn "ôm mộng tưởng" một mình.

 Mộng tưởng Tự với Lệ xếp xó vì chàng đã có Lâm bên cạnh, chàng thấy mình cao thượng hơn. Không nên "hớt tay trên" của bạn như thế. Dù thỉnh thoảng, qua điện thoại hay email, Thạch vẫn rủ rê chàng, cố "gài" chàng vào với Lệ, nhưng quy luật của Thạch vẫn như cũ, làm sao cho Lệ yêu. Cái này hơi khó, vì Lệ đang sống với Thạch, anh cứng miệng không thế nào tỏ tình được, dù ước muốn vẫn còn trong anh.

Tự cưới Lâm, cô gái quen qua lời giới thiệu của người chị họ. Lâm có một đời chồng, hai đứa con gái, đã li dị. Lâm làm thợ may tư nhân. Dù gì, qua trao đổi thư từ, hình ảnh, chàng thấy đúng Lâm cũng hợp với mình. Lâm ăn nói nhẹ nhàng, thế là đủ rối. Đó là một phần mà chàng gọi là cùng "tần số".

Trong tình yêu ai cũng chủ quan, cũng nghĩ người mình yêu là nhất, tình mình là nhất, như một thiên tình sử.
Trong đời, tìm một tình yêu đích thực đâu phải dễ, nhất là những đêm chàng ngồi trên computer, cùng nàng chat chit hay nói chuyện qua webcam. Nàng thể hiện, nàng đúng là người con gái có đủ công dung ngôn hạnh mà chàng muốn tìm.

Tự "chắc khé", chàng nay đã gặp một tình yêu đích thực, đó là tiếng nói xuất phát từ con tim của hai tâm hồn rung động. Chàng nghĩ khi hai người lấy nhau bản nhạc "từ ngày có em về" của Lam Phương sẽ rất thấm và hợp vô kể với hai người.

Điều đó khiến chàng vững tin về Lâm của chàng sẽ hơn hẳn mọi người con gái khác trên đời này. Mối tình của chàng sẽ keo sơn bền vững...

Trong buổi tiệc họp mặt, Tự dẫn Lâm đến giới thiệu với Thạch và Lệ, sau khi Tự đã kể chuyện của Lệ và Thạch cho Lâm nghe, Lâm đã nói nhỏ bên tai Lệ, "Sao Lệ không tìm một đường khác mà đi, mình còn trẻ, sao tự giam mình vào khung cửa hẹp như vậy". Lúc đó, Tự thấy Lâm có lý, khi nghĩ, Thạch đã không có thể cho Lệ một tương lai rộng mở hay ít ra, một đứa con để vui cửa vui nhà.

*

Câu chuyện cũng tới hồi kết thúc.

Năm năm sau, Lâm bay đi, như bài thơ "ngày con sáo ấy sang sông" của Hoàng Lộc:

đã tới ngày em bay qua sông
ơi con sáo nhỏ vừa sổ lồng
ta đứng nghe mùa mưa xuống lạnh
mà điếng hồn cho gái sắc hương

đã tới ngày em bỏ quên ta
che tay kỷ niệm ngó mơ hồ
trong nỗi mừng em, ta đứt ruột
dấu người cũng phủ bụi đường xưa

đã tới ngày ta ca vọng cổ:
tình ơi đôi đứa rẽ đôi…đàng!
yêu em mà cưới em không nổi
trời đất buồn hiu một bóng trăng

và đã tới ngày ta uống rượu
chờ say, tập tễnh giọng khinh đời
khi say mới biết mình mê gái
mới đánh đòn ta để mất người

*

Trong lúc đó, Thạch vẫn bình yên sống với Lệ. Nàng đã gần năm mươi, không có con, vẫn ôm ấp, chung thủy mối tình với Thạch.

Tự tự xấu hổ với mình, chỉ khoanh tay trước ngực, như người võ lâm thất bại khi gặp tay cao thủ, đành cúi đầu nói:

"Bái phục, bái phục!"

 

Trần Yên Hòa

(Tác giả gởi)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mưa Vào Ngày Cưới - Nguyễn Việt Hà

      Ngày cưới tôi, mưa không nhiều, nhỏ và mịn. Đấy là điều may, sách số nói thế và Giáo sư Trần, bạn bố tôi cũng nói thế. Tôi lấy c...