chu vương miện
2 ĐỨA ĐIÊN
thề ngày xưa thì nhớ
thề bây giờ mau quên?
ờ ra 2 đứa điên?
-
thằng tỉnh ngụ nơi này
kẻ điên ngụ nơi đó
giống y cá trong rọ
-
mùa xuân hoa đào
mùa thu hoa cúc
thư cho em
chờ khô dấu mực
-
núi sông yên 1 chỗ
người kiếp trước kiếp sau
thảo nào ? lại lạc nhau?
-
sông giang vĩ giang đầu
khúc giữa là giang bán
bậu khăn gói đi đâu?
-
cùng 1 dòng sông đó
nước múc bằng mo cau
không thân dù máu đào?
-
mới đó mùa xuân
nay đã sang đông
đủ 1 vòng
-
anh yêu em
em yêu anh?
giống y đèn kéo quân
-
tàn 1 đêm
tàn 1 ngày
ai sống
và ai chết đây?
-
cùng vào chùa
có người lễ Phật
rồi về?
có người ở luôn tu
-
phía này đi tu
phía kia đi tù
chốn này phồn hoa
toàn phù du?
NỖI LÒNG TAM NGUYÊN
Nào tiểu khoa đại khoa
Đứng đầu cả
Tổng đốc 3 tỉnh Sơn Hưng Tuyên
Giờ bó tay dưới quyền quản chế
Của tri huyện Hưng Yên Lê Hoan
Tay em cuả Kinh Lược Sứ Bắc Kỳ Hoàng Cao Khải
“nguyên là con trai ngoài hôn thú của Cao Bá Quát
& vợ của thông phán Hoàng Văn Thông thuộc cấp dưới quyền quan huyện Nông Cống Cao Bá Đạt“
Già tuy có già
Nhưng chết chưa chết?
Nhập gia tuỳ tục nhập giang tùy khúc?
Đ. có chi vui?
Mà toàn là nhục
Có ngừơi có cơ may
Có dịp để mà chết?
Như Ức Trai , Võ Tánh , Ngô Tòng Chu, Hoàng Diệu, Nguyễn Tri Phươn...
Có ngừời bị bắt làm tù binh
Tay cùm chân xiềng bịt kín cả 2 mắt
Bị giải bằng đường bộ
Cúi đầu đi qua ải Nam Quan về Kim Lăng
Như Hồ Quý Ly, Hồ Hán Thương, Nguyễn Phi Khanh
1 lũ đi dưới giáo gươm dí vào lưng
Mình chả được giống ai?
Hưu chả ra hưu tù chả ra tù
Sống o ra sống mà toi chả ra toi?
Mà chết quách đi cho rồi
Hèn quá xá o dám thác?
Sống đi ra đi vào
Trong bờ tre khóm trúc
Kèm trẻ em học vỡ lòng
Lớp đồng ấu
Chủ tịch dổm hội thơ Tao Đàn Vườn
Xướng hoạ thơ Kim Vân Kiều truyện
2 mắt thong manh thưởng thức hoa Trà
Bằng 2 lỗ mũi
Quẩn quanh 1 bày xỏ lá
“còn cha thi pha chi đốt lông d.
Còn mẹ thì đốt cả lông l…”
1 lũ quan ôn
Cũng xuất thân cửa Khổng sân Trình
Giờ làm tay sai chả đúng
1 lũ bán nước ác ôn
Ngẫm đáng trách đáng buồn?
1 đống kinh thư 1 dẫy nho chùm
Đi ra rồi lại đi vào
Trong tư dinh thằng quan huyện
Thời thế nhố nhăng
Thời hoàng hôn nhá nhem nửa Ta nửa Pháp
Nửa Hán nửa Chệt nửa Hoa Lục Súc
Chán thấy bà mụ nội
Thời buổi chừ cơm cũng ngang xôi
Giả cầy thay thế thịt chó
toàn ba rọi răng cải mả
ôi đời 3 nguyên? chấm dứt
THÁC QUÁ NHIỀU
Vừa làm dứt vài bài ai điếu
Cho mấy vị vừa xong
Người khác đã theo nhau về 9 suối
Ôi cuộc đời trần ai khoai củ
Ra đi là thoát
Thương tiếc khóc than trên giấy
Cũng chỉ là thủ tục
Dù là thật
Mà ra đi 1 lúc nhiều quá
Nước mắt đâu? mà khóc
Từ biệt vĩnh biệt mãi nó cũng nhàm
Đời ngừơi ai mà chả chết?
Sống cũng chả có chi là hô hởi phấn khởi
Thì trơ về cát bụi
Cũng xêm xêm
Canh bạc sòng bài có đi có đến
Có ra có vào có ăn có cháy túi
Những ảo tưởng hư danh
Đầy rẫy trong cõi ta bà
Đều rỗng tuyếch o có thật?
Ôi cái danh còm? có đó rồi chạy mất
Ngang chén rựơu cốc trà
Uống xong đi đái vui trong chốc lát
Quê ngừời quê nhà
Y thố ty hoa
Nhờ vào gió và không khi để sinh tồn
Nắng quá thì khô héo chết
Thơ văn trần thế?
Viết mãi làm chi? cho nó mệt?
8-6
-
Thơ ta chả viết cho đời [*]
Viết ra để mấy con ruồi đậu chơi
Đậu xong dở khóc dở cườì
Dở thưong dở nhớ dở ngườì dở ma
Tình mình đã trễ tháng 3
Đồng hoang còn mấy nụ hoa ven đuờng
Quê người nối lại quê hương
Quê ta rồi lại quê miềng 2 quệ
100 năm 1 chuyến đi về
100 năm bia đá tan rồi
Tan nơi ly tách ngườì ngồi trầm ngâm
1 trăm năm 1 vạn năm
Con mèo con chó còn nằm thở than
Trần ai vạn nẻo trăm đuờng
Âm dương đôi nẻo trần hoàn đôi nơi
Ta như hạt cát luân hồi
Cứ lang thang cứ chuyển dơì tháng năm
Nhìn lên đã khuất trăng rằm
Chu Vương Miện
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét