Nó
tên Thỉ, hình như Ngô Thỉ thì phải. Năm 1967 mình theo ba mình lên làng
Dói thuộc thung lũng Chớp Ri được mấy ngày, mẹ nó cũng ôm bọc áo quần
dắt nó về làng Dói. Nhà nó ở Quảng Trường, ba nó làm nghề chụp ảnh kiếm
được nhiều tiền, mẹ nó xinh gái hát hay, gọi là gia đình hạnh phúc.
Không ngờ ba nó theo một cô ở Quảng Tùng, cô này xấu oẳng lại lắm mồm,
suốt ngày nhảy về Quảng Trường đánh ghen với mẹ nó. Uất quá mẹ nó li dị
chồng, dắt nó về làng Dói.
Là mình nghe lỏm người lớn kháo nhau thế chứ nó
không hề nói gì. Thằng này ít nói kì lạ, như thằng câm. Nó lủi thủi đến
lớp lủi thủi về nhà, không chơi với bất kì đứa nào trong lớp. Trừ khi cô
giáo hỏi bài hoặc gọi nó đọc bài mới nghe tiếng nó, còn thì nó tuyệt
không mở mồm nói với ai một câu gì. Nó giao lưu bằng mắt, nhìn mọi người
rất thân thiện, lúc nào cũng lấp lánh một nụ cười. Nhưng chỉ thế thôi
không gần gũi hơn, ai hỏi gì cũng gật và lắc. Môi chúm chím gật và lắc,
mắt cười rất tươi gật và lắc, y chang con gái dậy thì giữa đám đông.
Tụi mình nghi thằng này giả trai, nghi lắm. Rình nó
đi đái không được, cả bọn hè nhau đè nó tụt quần. Thằng này quá khỏe,
nó đánh bật cả đám, xách quần bỏ chạy. Tức khí thằng Bính nhè lúc nó sơ
hở nhảy vào chụp hạ bộ nó kêu to, nói a cu cu, thằng ni có cu bay ơi!
Thằng Thỉ khóc òa, nhảy vào đấm đá túi bụi thằng Bính. Hình như đối với
thằng Thỉ việc có cu là xấu xa ghê tởm lắm hay sao ấy, hi hi.
Đấy không phải là chuyện lạ. Chuyện thằng Thỉ có biệt danh thằng cu Bợp mới thực sự là chuyện lạ lùng.
Một hôm con Hiếu mất năm hào, nó khóc như cha chết.
Con Lý xông vào lục lọi túi sách của cả bàn, nó chỉ mặt con Tâm, nói
con ni ăn cắp. Con Tâm nhảy chồm chồm, nói láo, mi nói láo. Con Lý chụp
tay con Tâm vặn ngược, nói đưa năm hào ra mau! Con Tâm khóc ngất, nói
cha tổ mi vơ Lý nời, đừng có vu oan giáng họa. Con Lý nghiến răng vặn
tay con Tâm, nói kẻ cắp già mồm. Đau quá con Tâm bèn vặn lưng quần chìa
ra năm hào cho con Lý, nói năm hào mạ tao cho tao đây. Con Lý cười hé
hé, nói cha tổ con ăn cắp. Cả lớp xúm vào lêu lêu con Tâm, nói ê ê đồ ăn
cắp. Con Tâm khóc rú, xách cặp bỏ chạy về nhà. Con Lý nhìn theo cười hé
hé, nói Tâm ơi chết cha mi chưa! Bỗng đâu thằng Thỉ nhảy tới trước mặt
con Lý cho nó một bợp tai. Con Lý tru lên chửi, thằng Thỉ lại cho một
bợp tai nữa. Nó túm lấy lưng quần con Lý lôi ra năm hào chìa ra trước
mặt con Hiếu, nói phải tiền mi đây không? Con Hiếu mừng rỡ chụp lấy, nói
đúng rồi, tiền tao rách đôi tao vừa dán lại đây nì. Con Lý đứng đực
mặt, nó xấu hổ quá cũng xách cặp bỏ chạy về nhà luôn.
Kể từ đó cả lớp đứa nào cũng biết biệt tài của
thằng Thỉ, gọi nó là thằng cu Bợp. Bốc phét chơi vui nó không để ý, hễ
nói láo có hại đến đứa khác là nó nhảy tới cho một bợp tai liền. Nó chỉ
bợp tai chứ không đôi co, nếu cãi lại nó cho thêm một bợp tai nữa, thế
thôi, rồi bỏ đi. Hi hi cứ như cái bợp tai của nó là chân lý, không cần
phải bàn cãi.
Ít lâu sau làng Đông biết tài của thằng Thỉ. Nhà
chị Nga mất con gà chọi. Anh Quyết chồng chị Nga mua cả trăm đồng, hơn
một chỉ vàng thời đó. Anh nhốt trong chuồng suốt ngày thế mà mất, mất
ngay giữa ban ngày. Chị Nga vác mồm chửi hàng xóm. Lúc đầu chửi xa xa,
sau cứ nhè nhà mệ Liệu nhà trước mà chửi. Khổ thân mệ Liệu già yếu khọm
rọm, mắt mũi kèm nhèm phải ngồi đực mặt nghe chị Nga chửi. Vừa lúc thằng
Thỉ đi học về ngang qua ngõ nhà chị Nga. Nó nhảy vào cho chị Nga một
bợp tai. Anh Quyết chạy ra túm cổ thằng Thỉ tính cho nó tan xác. Tụi
mình xúm vào ôm lấy thằng Thỉ, nói ê ê đừng tin chị Nga, chị nói láo đó.
Thằng Thỉ chỉ bợp tai ai nói láo thôi. Lúc đầu anh Quyết chẳng hiểu mô
tê gì cả, sau anh hiểu ra. Anh chạy vào nhà lục hết nồi niêu đem ra
ngửi, không ngửi được gì nhưng anh phát hiện một cái lông gà nhỏ dính
mép cái nồi bảy. Anh túm tóc chị Nga quật đầu chị xuống sân. Đau quá chị
Nga khai chị có nghén thèm thịt gà nhịn không nổi mới lén mổ thịt con
gà chọi. Sợ chồng xé xác chị mới bày chuyện đổ hô cho hàng xóm.
Ngay lập tức tiếng tăm thằng cu Bợp loang khắp làng
Dọi. Bây giờ mới nghe mạ nó kể cái tài của nó có từ bé. Ngay khi nó mới
ba tuổi nói còn chưa sõi, bà bồ Quảng Tùng của ba nó đến gây sự, dựng
đứng đổ điêu cho mẹ nó, nó đã nhảy tới bợp tai bà này. Nó bợp tai ai đó
không phải bởi vì nó muốn bợp tai, như là trời xui đất khiến, tự nhiên
có ai đó đẩy nó xông vào nhảy tới bợp tai người ta. Nó chỉ bợp tai kẻ
nói láo, chỉ kẻ nói láo làm hại người khác. Ở đâu cần vạch mặt kẻ ăn
không nói có là người ta nhớ đến thằng cu Bợp, bất kì một cú bợp tai nào
của nó liền ngay sau đó đều được xác minh chính xác trăm phần trăm.
Kinh. Chả hiểu vì sao.
Nhiều người coi nó như thánh, như thiên sứ nhà
trời, khúm núm gọi nó bằng cậu, hễ gặp nó là một cậu hai cậu. Tụi mình
cũng chẳng dám gọi nó bằng thằng, cô thầy cũng kiêng nể nó ra mặt, rất
ít khi kiểm tra bài tập, hỏi bài nó. Khi cần phải gọi nó lên bảng hay
đứng dậy trả lời, hết thảy cô thầy đều xuống giọng mềm như lụa, nói mời
cậu Thỉ. Nó đến lớp như ông thánh con đến dự giờ vậy, sướng kinh. Hi hi.
Rồi chuyện không may đã đổ xuống nhà nó. Mình nhớ
cuối hè năm 1967, còn chừng chục ngày nữa là tựu trường, tối tối tụi
mình tụ tập ở sân kho hợp tác chơi nốt những ngày hè cuối cùng. Trong
nhà kho người lớn đang họp kiểm điểm anh cu Đán đội trưởng đội 1. Kho
hợp tác do đội 1 quản lý vừa mất năm tạ gạo Nhà nước cứu trợ người
nghèo. Anh cu Đán bị kiểm điểm lên kiểm điểm xuống cả chục buổi tối rồi
vẫn chưa xong. Tối đó có ông L. chủ nhiệm Hợp tác xã làng Dọi tới dự.
Khi ông L. đứng dậy chém tay nói rất hăng, chẳng nghe ông nói gì, chỉ
nghe “Bắt, phải bắt, tống cổ vào nhà giam!” thằng cu Bợp bỏ cuộc chơi
lao vào nhà kho nhảy lên cho ông L. một bợp tai. Mọi người ồ lên, nói
rồi, thánh truyền! Thánh truyền rồi! Ngay sau đó đội dân quân đến nhà
ông L. lục soát và tìm được 5 tạ gạo giấu sau chuồng lợn.
Ông L. mất chức chủ nhiệm Hợp tác xã. Kể từ đó nhà
nó luôn bị quấy phá. Đêm nào cũng bị kẻ nào đó ném đá vào nhà. Có hôm nó
đi học về, mở cửa ra thấy nhà nó đầy cứt. Một đêm nó mở cửa ra ngoài đi
đái, bỗng ai đó nhảy vào chém một phát vào tay. May nó nhảy lùi kịp
thời, dao sợt qua văng một miếng thịt đỏ lòm. Mẹ nó sợ quá vội bán nhà
dắt nó bỏ chạy khỏi làng Dói.
Từ đó đến nay đã 35 năm mình không hề gặp lại nó,
tin tức về nó cũng không. Thỉnh thoảng vẫn kể chuyện này cho bạn bè
nghe, chẳng đứa nào tin. Trưa hôm qua nhậu say bét nhè. Mình lên taxi là
ngủ, tắc đường cả giờ vẫn không biết. Bỗng có tiếng đập cửa thình
thình, mình bừng tỉnh. Xe đang kẹt cứng giữa đường, một người đang dí
mặt vào cửa kính nhăn răng cười. Thật không tin vào mắt mình nữa, đó là
thằng cu Bợp.
Mình nhảy ra khỏi xe, vừa chực bắt tay thì thấy tay
nó bị cụt ngang cổ tay. Mình nói sao thế này, ai chém? Nó cười, nói
tôi. Mình trố mắt nhìn nó, nói sao thế? Nó cười buồn, nuốt nước bọt hai
ba lần, ngước lên nhìn mình rầu rầu, nói phải hy sinh bàn tay tôi mới
sống được đến giờ. Nó im lặng hồi lâu rồi thở hắt ra mấy tiếng đắng
ngắt, nói khó sống quá Lập ạ.
Hu hu.
Nguyễn Quang Lập
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét