Người phụ nữ trẻ mở khóa căn nhà trọ. Tiếng lách cách của chùm chìa
khóa va vào nhau, tiếng bật khô khốc của ổ khóa, tiếng cánh cửa rít ken
két vang trong đêm vắng.
Chân chị va phải vật gì mềm mềm. Chị với tay tìm công tắc bóng điện.
Tách. Cả gian phòng trọ bật sáng.
Ôi trời, là con của chị!
Đứa nhỏ cởi truồng nằm còng queo trên nền đá hoa đang ngủ ngon lành. Cách nó không xa là cái quần ướt sũng. Mùi khai bốc lên.
<!>
Người phụ nữ trẻ bế con vào lòng. Da thịt đứa trẻ lạnh ngắt. Từ phần mông xuống chân vẫn còn ướt. Hai bàn tay nắm chặt. Những sợi tóc tơ rối bù bết vào hai bên má. Đôi má nó cũng ướt. Hơi thở nó phả vào mặt chị, mịn và ấm.
Bất giác chị ghì chặt con vào lòng khiến đứa nhỏ khó chịu, hai chân chuồi chuồi như muốn thoát ra. Tội nghiệp con chị! Có thể sau khi chị đi, nó đã thức dậy tìm mẹ, gọi mẹ. Gọi hoài, gọi mãi. Nó ra cửa khóc gọi tiếp. Khóc gọi rất lâu, và sợ hãi đến tè cả ra quần. Nó cởi cái quần ướt sũng, và tiếp tục khóc gọi. Rất lâu. Rồi mệt quá, nó nằm còng queo trên nền đá lạnh, thiếp đi.
*
Người phụ nữ trẻ đến thuê trọ ở đây đã được mấy tháng. Căn phòng
bé xíu, rộng chừng chục mét vuông, mùa hè thì nóng, mùa đông thì lạnh.
Trong phòng chỉ kê chiếc dát giường rộng đúng 1,2m, trên trải chiếu
cùng lớp đệm mỏng là chỗ nằm cho hai mẹ con. Nhà vệ sinh, chỗ nấu ăn, tủ
quần áo, đồ chơi của đứa nhỏ, tất cả tích hợp trong căn phòng ấy. Vì
chỉ có hai mẹ con, và nhờ khéo thu xếp nên vẫn dành được một khoảng
nhỏ làm chỗ chơi cho đứa nhỏ. Chị quê ở đâu, hàng xóm không ai biết mà
chị cũng chưa quen thân với ai xung quanh. Họ cũng như chị, ban ngày hớt
hải đi làm ở nhà máy xí nghiệp, rồi tăng ca, đón đưa con cái, rồi hẹn
hò… Chả mấy ai biết rõ về nhau.
Đứa nhỏ con chị mới hơn 2 tuổi. Ban ngày, chị đem gửi nó chỗ người phụ nữ nhà ở đầu ngõ rồi đi làm. Chiều tối chị đón về, tắm rửa cho nó, vừa trông con vừa nấu nướng. Ăn uống dọn dẹp xong, chị chơi với con một lúc rồi dỗ nó ngủ. Tiếng chị ru con thao thiết, đượm buồn.
Có mấy lần, vào ngày nghỉ, một người đàn ông trẻ đi chiếc xe máy Honda Wave đến ăn cơm với hai mẹ con, rồi ở lại chơi, khi đến chiều, khi đến tối. Có khi, họ cùng ra khỏi nhà. Chị một tay bế con, một tay lỉnh kỉnh túi xách, gương mặt rạng ngời hạnh phúc. Người đàn ông đeo chiếc kính đen to bản, khum tay bật lửa đốt thuốc, rít một hơi dài, nhả khói, rồi vẫn kẹp điếu thuốc ở một bên tay, anh xoay xe, ngồi lên, gạt chân chống, buông một câu: “Đi”.
Tối qua, chị đến với người đàn ông ấy.
Chị đã xoa lưng dỗ dành, ru rín cho con ngủ. Khi chắc chắn nó ngủ rồi, chị còn nán lại, lắng nghe hơi thở con phả ra đều đều êm ái. Chị lấy chiếc gối ôm chèn vào bên cạnh, để thêm chiếc áo của chị cho có hơi mẹ. Sau đó mới nhẹ nhàng tắt điện, khóa cửa, bước ra ngoài.
- Anh, hay là lần sau đến nhà em nhé.
- Đến nhà em? Cái phòng bé tí, nằm ở đâu. Nằm dưới sàn à? Vừa cứng, vừa lạnh, vừa chật. Hử?
Cùng với tiếng “Hử”, những ngón tay thô và ấm của anh chạm vào đầu vú chị. Tê cứng. Tim chị đập dữ dội. Những ngón tay này, chị không thể chối từ. Chỉ cần chúng chạm vào da thịt là chị đã bủn rủn muốn quy hàng.
- Hay là…
- Hay là gì?
Bàn tay của người đàn ông lại chạy sâu xuống. Chị nhột nhạt, khẽ rùng mình.
- Hay là mình thuê nhà nghỉ.
- Nhà nghỉ với đến đây thì có gì khác nhau.
Ừ nhỉ. Cũng tại chị đang nghĩ đến đứa nhỏ. Đi nhà nghỉ thì con chị vẫn phải ở nhà một mình. Thuê nhà nghỉ mất tiền mà còn không thoải mái bằng ở đây.
- Hay là…
- Lại gì nữa đây?
Bàn tay của người đàn ông không ngừng chuyển động. Cơ thể chị muốn bung vỡ.
- Hay là anh về chỗ nhà em thuê.
- Họ ở kín rồi. Còn phòng nào nữa đâu.
- Có một phòng, hình như sắp chuyển đi.
- Được rồi. Được rồi. Đến lúc ấy hãy tính.
Người đàn ông đặt lên môi chị một nụ hôn thật sâu. Những sợi râu của anh cắm vào má vào cằm chị. Bàn tay anh bật tung vạt áo chị. Chị ùa vào anh, mãnh liệt, đê mê.
*
Đêm nay chị lại có hẹn với anh. Cả ngày ở nhà với con, chị chơi
cùng con, cho con ra vườn hoa gần nhà chạy nhảy, cho đi ăn kem, đi mua
đồ chơi mới. Trưa không ngủ, đến chiều đứa nhỏ có vẻ thấm mệt. Kết quả
là bữa tối, nó vừa ăn vừa gà gật. Chưa đến giờ tối, nó đã lăn ra ngủ.
Chị rửa bát dọn dẹp xong, nhìn đồng hồ thấy còn lâu mới đến giờ hẹn. Chị
gọi vào máy điện thoại cầm tay của anh.
- Alô, anh đang ở đâu?
- Đang ở bên ngoài.
- Anh về luôn được không?
- Chưa về được. Có việc gì không?
- Không, nhưng con em ngủ rồi.
Có tiếng cười đùng đục ở đầu bên kia.
- Tưởng gì. Đợi anh một chút. Xong việc anh sẽ về luôn.
- Nhưng…
- Anh sẽ qua đón em. Anh sẽ đền gấp đôi. Thế nhé.
Người đàn ông nói dứt câu rồi cúp máy. Chị ngượng ngùng. Đâu có phải chị muốn đền gấp đôi. Chỉ là chị lo nếu đến chỗ anh theo giờ hẹn thì chị sẽ về muộn. Mà hôm nay con chị lại ngủ sớm thế này. Rất có thể nó lại tỉnh giấc giữa chừng, lại khóc gọi mẹ và sợ hãi giữa đêm khuya.
Giữa thành phố này, chị và con là hai kẻ cô đơn cần tựa vào nhau. Nó cần chị bởi không thể dựa vào ai khác. Nó gắn với nỗi đau của chị, cũng là niềm hạnh phúc vô biên của chị. Lần đầu tiên ôm sinh linh nhỏ bé đó trong vòng tay, nhìn gương mặt non nớt với hai mắt nhắm nghiền, chị mới thấu hiểu thế nào là trẻ em như thiên thần, thế nào là trẻ em như tờ giấy trắng. Nỗi đau bị kẻ tiểu nhân phụ bạc không là gì so với hạnh phúc được làm mẹ. Niềm hạnh phúc ấy dẫn nhập vào trong chị, khai mở cho chị bao miền xúc cảm, yêu thương tràn ngập và sự mạnh mẽ vô biên. Chị đã bật khóc biết bao lần khi cái miệng bé xinh ấy chạm vào đầu vú chị, mút từng giọt sữa non mới về. Chị đã được làm mẹ. Con chị sẽ giúp chị trưởng thành. Những sóng gió sẽ chẳng là gì. Cuộc đời này, chị nguyện dành toàn bộ sức lực cho con, chở che cho con, là bóng mát suốt đời bên con.
Ấy vậy mà chị đã làm gì với nó?
Cả ngày hôm nay, chị chơi với con, nói chính xác là chị đã quần con đến mệt lả, không cho ngủ trưa, không cho ngồi yên một chỗ. Chỉ với mục đích lừa cho đêm nó ngủ thật say thật sâu để chị được đến với người tình, thoải mái tận hưởng khoảnh khắc mặn nồng. Mấy hôm nay chị còn mua thêm kẽm thêm vitamin cho nó uống. Cũng chỉ với mục đích cho nó ngủ thật sâu thật say. Mà con chị thì vốn là đứa trẻ rất ngoan. Nó quen chơi lủi thủi một mình. Đến bữa thì ăn, buồn ngủ thì ngủ. Chả bao giờ đòi bế. Chả bao giờ hờn giận vô cớ. Có lần, người tình của chị đến chơi, giơ hai tay về phía nó ra hiệu. Nó chạy đến, đồng ý cho anh bế lên, nhưng ánh mắt nhìn về phía chị như dò hỏi, như cảnh giác. Anh ta nhìn chị, bật cười “Ranh con mà khôn đáo để”. Chị cũng cười, hạnh phúc.
Người đàn ông ấy luôn làm chị say mê.
Có lần, sau những phút giây hoan lạc, anh vùi mặt vào ngực chị thì thầm: “Em là cả một ngọn núi lửa mà anh có công khai phá. Nhớ phải trả công cho anh thật xứng đáng, nghe chưa”. Trong chị trào dâng niềm biết ơn. Biết ơn anh đã gọi về trong chị những rung cảm thẳm sâu, dạt dào, say đắm. Ở bên anh, chị như một cánh đồng mênh mang gió, ào ạt gió. Những ngọn gió phóng khoáng, xô đẩy nhau, giỡn đùa, ngân nga. Anh đã đánh thức nơi chị những nhịp đập chưa bao giờ chị biết, những nhịp đập từng bị vùi lấp, bị khổ đau làm tê dại.
Điện thoại đổ chuông. Là người tình của chị.
- Alô anh về chưa?
- Anh sắp xong rồi. Nốt việc này là về. Nhưng em phải giúp anh giải quyết ngay.
- Em á? – Chị ngạc nhiên.
- Ừ, tài khoản em có sẵn tiền chứ?
- Vâng, có, nhưng mà…
- 5 triệu em có chứ?
- Dạ có!
Giọng người đàn ông vội vã:
- Chuyển vào cho anh ngay nhé. Việc làm ăn của anh. Em yên tâm. Chút về anh sẽ giải thích. Anh nhắn số tài khoản đây. Thế nhé.
Câu “Thế nhé” như một mệnh lệnh đầy uy lực. Chị chỉ còn biết làm theo.
Từ cái đêm về muộn, mở cửa gặp con ngủ trên nền đá lạnh, đôi lần chị tự hỏi chị đang làm gì thế này, chị đang đối xử với con thế nào đây? Từ khoảnh khắc đầu tiên ôm con trong vòng tay, chị đã hứa sẽ dành toàn bộ sức lực để chăm chút cho con, là bóng mát suốt đời ở bên con. Vậy mà, chị đã để con một mình, trong đêm vắng tối tăm, khóc gào trong bất lực. Nó đã sợ hãi đến mức độ nào, chị đâu hình dung hết được.
Rời xa anh ư? Trái tim chị như bị ai bóp lại.
Chị vẫn còn trẻ lắm, vừa chạm 30. Cái tuổi bắt đầu đằm chín của người đàn bà. Bắt đầu hiểu thế nào là khao khát.
Từ khi gặp anh, vết thương cũ của chị mới dần lành lại. Nó đang lên da non. Bây giờ kéo mạnh ra, lớp da non sẽ rách toác, và máu chảy.
Chị rùng mình. Ở một góc nào đó trong cơ thể, da thịt chị đang bị xé ra.
*
Chị lập cập mở cửa căn phòng trọ, lập cập kéo cửa. Không đợi bật đèn, chị đã với tay kéo con vào lòng.
Đứa nhỏ đang đứng khóc. Nó đã thức dậy và ra đứng bên cửa từ khi nào? Chị không biết. Chỉ thấy tiếng khóc đã khản đặc. Trên má nó, những giọt lệ đã khô.
Chị ôm xốc con lên. Đứa nhỏ có vẻ mệt. Nó hức hức vài tiếng rồi ngả đầu vào vai mẹ, mắt nhắm nghiền. Chị định đặt con xuống giường để đi thay quần áo. Nhưng đứa nhỏ không muốn rời mẹ. Hai cánh tay nó ôm riết cổ chị.
Chị thở dài, ngồi dựa vào tường, ôm chặt con trong tay.
Hồi nãy, sau khi làm mưa làm gió trên cơ thể chị, anh có giải thích với chị về số tiền chị đưa cho anh. Là anh đang hùn vốn làm ăn, mở quán nhậu nhỏ với người bạn cùng quê. Anh cần gấp một số tiền. Chị còn thì đưa thêm cho anh. Tất nhiên anh chỉ mượn chị tạm thời. Vài hôm nữa anh sẽ gửi chị, sau khi thủ tục vay ngân hàng đã hoàn tất. Quán nhậu có lời, anh sẽ phụ thêm chị nuôi con. Một mình chị giữa thành phố với đồng lương công nhân, nuôi con một mình cơ cực lắm chứ. Anh phải có trách nhiệm bù đắp thêm cho chị. Một thời gian nữa, quán đã quen khách thì cứ thế mà vận hành thôi. Có tiền anh sẽ cưới chị. Cổ phần của người bạn, cần thiết anh sẽ mua lại. Vợ chồng sẽ làm chủ quán nhậu. Chị quản lý nội bộ để anh tập trung lo phần đối ngoại. Dần dà đông khách rồi ta sẽ chuyển thuê mặt bằng lớn hơn, rồi mở thêm các chuỗi. Giọng anh mơ màng: “Em biết không. Bán đồ nhậu, vốn ít, mà lời rất nhiều, gấp 3, gấp 4, thậm chí 5 lần. Anh đã từng làm đầu bếp ở một nhà hàng, anh biết. Ta sẽ tìm những nguồn thực phẩm rẻ, ổn định, bán với giá mềm để giữ khách. Nhậu mà. Đâu cần phải mỹ vị cao sang. Cái chính là chúng phải hợp với rượu với bia. Nhậu mềm môi. Càng nhậu, càng thấy thấm cái bùi, cái ngọt, cái cay. Giống như anh nhậu em không biết chán này, biết chưa, biết chưa…”.
Ánh sáng đầu ngày rọi vào phòng. Chị giật mình ra khỏi giấc mơ, hai cánh tay tê mỏi rã rời. Thì ra chị đã ôm con dựa vào tường ngủ. Một giấc ngủ thật ngon. Một giấc mơ thật đẹp.
*
Đại dịch Covid-19 đã làm đảo lộn nhịp sống bình thường. Xóm trọ
vốn vắng càng vắng hơn. Người ở lì trong nhà. Người mang quần áo vào ở
hẳn trong nhà máy vừa sinh hoạt vừa sản xuất cùng các đồng nghiệp. Hai
tháng nay chị thất nghiệp. Suốt ngày quanh quẩn với con trong căn phòng
trọ chục mét vuông, nhiều lúc chị thấy ngộp thở. Tiền ăn hết, tiền trọ
thì xin khất lên khất xuống. Ngập ngừng gọi cho anh để hỏi về số tiền
anh mượn của chị dồn mở quán nhậu hôm nào, anh cười cười nói em yên tâm
đi, cơm không ăn gạo còn đó, giờ đang dịch giã thế này vốn bị chôn, em
chịu khó vay mượn bạn bè, ít bữa nữa anh trả, lãi đàng hoàng. Nghe từ
“lãi” mà chị xấu hổ, thấy ngượng với anh. Anh đang khó khăn, khởi nghiệp
đúng thời điểm dịch bệnh mà chị lại tính toán với anh. Anh đâu có nói
là không trả. Mà có đáng là bao cơ chứ. Tiền hết lại kiếm được ra. Người
mới quý. Anh cũng đã hết lòng với chị. Đang dịch bệnh, lại vướng vào
chuyện làm ăn, nên anh ít hẹn với chị mà thôi.
Hu hu… hức hức…
Có tiếng khóc của đứa nhỏ. Chị giật mình rời mắt khỏi màn hình điện thoại. Con chị đang ngã sấp trên nền nhà, miệng mếu xệch. Một vệt nước ngoằn ngoèo trơn trượt. Thì ra nó tè dầm, lại nghịch nước tiểu, trượt chân té ngã.
Chị nhấc con lên, tiện thể phát một cái thật mạnh vào mông nó. Đứa nhỏ bật khóc nức nở như bị oan. Cơn nóng bốc lên. Chị giang tay phát thêm một cái nữa, một cái nữa, cái nữa… Còn khóc à. Oan lắm hay sao? Cho chừa cái thói nghịch ngợm này, bẩn thỉu này!
Đứa nhỏ càng khóc to, vùng vẫy trong tay chị. Chị lôi nó vào nhà vệ sinh, xả nước xối xả, miệng không ngừng quát tháo. Chưa bao giờ chị bực mình với nó như thế. Chưa bao giờ chị nặng lời với con như thế. Chị hẩy nó ra khỏi nhà vệ sinh như hẩy một thứ vô thừa nhận. Đứa nhỏ dường như cảm nhận được tâm trạng bực tức ấy. Nó ngừng kêu, lẳng lặng chạy đi tìm quần áo mặc, vừa sụt sịt vừa bối rối không biết xỏ chân nào tay nào trước vào quần vào áo. Bên mông trái nó hằn vết đỏ hình 5 ngón tay.
- Alô, anh đang ở đâu thế?
- Sao, có chuyện gì? – Giọng đầu bên kia hơi sẵng.
Chị ngần ngừ:
- Không, em nhớ anh thôi.
- Nhớ, nhớ cái con mẹ gì. Cô kiểm soát tôi đấy à? Hay lại định đòi tiền. Này, nói cho cô nghe nhé. Vài đồng của cô nước mẹ gì. Nó có bằng cái công thằng này hầu hạ cô bấy lâu không? Cô định tính toán với tôi đấy à?
- Không, em chỉ…
- Thôi, cô im đi! Tôi sẽ trả cô, không thiếu một xu. Cô nghe chưa? Rồi cô biến ra khỏi cuộc đời tôi cho tôi nhờ.
Đầu bên kia có tiếng cười rộ. Tiếng cợt nhả giọng đàn ông đàn bà. Tiếng chúc tụng. Tiếng lanh canh ly cốc. Rồi vụt im.
Chị thần người ra, không hiểu nổi chuyện gì xảy đến qua cuộc điện thoại vừa rồi. Hôm trước, chị đến tìm anh ta ở phòng trọ. Cửa khóa trong. Chị gọi mà anh không trả lời. Điện thoại cũng thông báo không liên lạc được. Chị đã làm gì mà anh đối xử với chị như vậy? Ừ, chị có nghĩ xấu về anh ta đâu? Nhưng toàn bộ số tiền phòng thân của mẹ con chị, chị đã chuyển hết cho anh ta. Giờ chị không việc làm, không một xu dính túi, con chị thèm hộp sữa cũng không thể mua. Chị có quyền hỏi về số tiền của mình chứ!
Muối mặt, chị đành phải gọi cho mẹ. Ngày hôm sau, chị đưa con ra bến xe và chở về nhà trọ nào rau, nào gạo, nào thịt, nào trứng, nào ruốc. Người phụ xe còn đưa cho chị một gói giấy, yêu cầu chị ký tên. Là tiền mẹ gửi. Chị ký mà nỗi niềm day dứt cứ trào dâng.
Chị đã nhất quyết bế con ra khỏi nhà, vì không thể chịu nổi những lời cay nghiệt của cha. Mẹ chị vừa chạy vào nhà van vỉ chồng, vừa chạy ra cửa van xin con. Nhưng bà không thể làm gì hơn. Một bên nhất định đuổi. Một bên nhất quyết đi. Đứa cháu thơ dại như con chim non bị bứt ra khỏi tổ ấm. Bà và cháu nhìn nhau, cả hai cùng khóc. Để mẹ an lòng, chị thường báo tin về là cuộc sống của mẹ con chị rất tốt, thu nhập ổn định. Bà nghẹn ngào, thôi thế mẹ cũng yên tâm, một thời gian nữa bố mày nguôi giận thì đưa cháu về chơi với mẹ con nhé, đừng để bà cháu xa nhau…
Vậy mà dịch Covid-19 vừa mới diễn ra, mẹ con chị đã thảm hại như thế này. Chị phải nói dối mẹ rằng trên này đang giãn cách xã hội, thực phẩm khan hiếm, con lại trông đứa nhỏ không thể gửi ai đi mua được. Số tiền bà đưa không lớn, nhưng thực sự vô giá với mẹ con chị lúc này. Tiền chắt bóp dành dụm từ bán buồng chuối mớ rau, con lợn con gà của mẹ. Trước kia, nhà có cả ao cá. Giờ thì nó đã bị xã thu hồi và đền bù với giá rẻ mạt. Mấy sào ruộng cũng không còn. Nghe đâu, họ đang quy hoạch xây dựng một khu đô thị mới hiện đại, chủ đầu tư là một đại gia tầm cỡ. “Thôi thế cũng còn may. Giữ được nhà được vườn. Ối nhà người ta phải di dời đi nơi khác, chẳng còn đất mà canh tác ấy!”. Bố chị từng nói thế, trong tiếng tắc lưỡi đầy tiếc nuối.
…
Đêm, khi đứa nhỏ đã ngủ say, chị mở tờ giấy gói tiền của mẹ ra. Mặt trong là một lá thư. Mẹ vốn chả bao giờ viết thư, huống chi bây giờ có điện thoại. Vậy mà lần này mẹ viết cho chị, hẳn có điều gì kín đáo hệ trọng lắm.
“Con à. Bố con đã bớt giận. Ông ấy nhớ cháu ngoại lắm, cứ nhắc suốt ngày. Máu mủ mà, dứt sao được con ơi! Con cũng thông cảm, đợt vừa rồi ông ấy nóng giận là do tiếc ruộng tiếc ao. Tài sản từ thời ông bà để lại, đùng một cái bị thu hồi, sao không tiếc được hả con! Đợt này sức khỏe ông ấy yếu đi nhiều. Con nhớ hôm nào thư thả công việc thì đưa cháu về với bố mẹ nhé. À, có chuyện này mẹ muốn báo cho con biết. Hôm vừa rồi, nhà bên kia đến xin với bố mẹ cho phép được nhận cháu. Mẹ bảo rằng mẹ sẽ chuyển lời tới con, vì chỉ con mới được quyền quyết định. Mẹ không dám nói qua điện thoại, sợ con bực mình cáu giận. Gần 3 năm nay, họ mới có lời muốn nhận lại máu mủ, hẳn cũng có lý do riêng. Vậy con quyết thế nào là quyền của con nhé. Đứa nhỏ không có tội tình gì. Thiệt thòi đắng cay gì con cũng đừng quên con còn có bố mẹ luôn ở bên. Thôi mẹ dừng bút ở đây. Chúc hai mẹ con khỏe mạnh vui vẻ. Cho bà ôm cháu của bà nhé!”.
Nước mắt rơi lã chã xuống gối. Chị ngồi dậy, thấy mũi mình như ngạt tắc. Mẹ ít nói những lời tình cảm, nhưng nói lời nào thấm thía lời ấy. Dù chị không kể với bà những nỗi niềm của mình, không chia sẻ với bà về cuộc sống hiện tại, nhưng hình như bà vẫn âm thầm theo dõi mọi bước chân của chị, biết hết, thấu hết.
Màn hình điện thoại chợt sáng lên. Là tin nhắn của anh ta: “Gửi em này, xem cho đỡ nhớ nhé”. Kèm theo đó là một icon mặt cười cợt nhả. Sau tin nhắn là một video clip. Gói kết nối mạng 4G hết dung lượng tốc độ cao, nên chị không thể xem được clip anh ta gửi. Nhưng bằng linh cảm phụ nữ, chị hiểu anh ta muốn gửi cho chị những hình ảnh gì.
Một nỗi sợ bàng hoàng chạy dọc sống lưng. Anh ta gửi để chị xem cho đỡ nhớ. Chỉ thế thôi. Hay anh ta còn muốn gì nữa? Muốn khống chế chị ư? Hay muốn phát tán lên mạng? Nếu anh ta đòi thêm tiền nữa, thì chị biết đào ở đâu ra. Ôi, cả buổi chiều nay mẹ con chị đã vui biết bao nhiêu! Đứa nhỏ chưa bao giờ được thấy nhà nhiều thức ăn đến thế! Nó cứ đi ra đi vào, loanh quanh, rối rít, giúp mẹ sắp cái này, lấy cái kia. Chị đã nấu một nồi cháo gà thật ngon. Hai mẹ con vừa sì sụp ăn uống, vừa đùa giỡn. Chưa bao giờ chị thấy lòng thanh thản ấm áp thế!
Vậy mà giờ đây, anh ta lại gieo rắc nỗi sợ hãi đến cho chị. Chị đã sai khi tin vào lời yêu thương của một người đàn ông? Chị đã sai khi tin anh ta gần như tuyệt đối, giao hết cả tiền bạc, sinh mạng cho anh ta, trong khi anh ta chỉ coi chị là một món hàng? Chẳng lẽ, chị vừa nguôi ngoai tủi nhục này, thì tủi nhục khác lại ùa đến? Chẳng lẽ chị lại tiếp tục trượt dài trong những sai lầm nối tiếp sai lầm?
Mồ hôi ướt đẫm toàn thân. Người chị nóng bừng trong cơn sốt. Đứa con nhỏ trở mình, huơ huơ tay như gặp ác mộng. Chị bế con lên, ấp nó vào ngực mình, như muốn được chở che bằng hơi ấm con trẻ. Đầu chị nặng trịch, đau nhói.
Bóng tối phủ đầy căn phòng nhỏ. Đêm lặng và sâu.
Anh Thư
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét