Thứ Hai, 31 tháng 10, 2022

Gió Lùa Qua Cửa - Truyện Ngắn của Đỗ Bích Thúy

dobichthuy

 Đỗ Bích Thúy

 

Có tiếng nổ uỳnh uỳnh như tiếng cà nông, tiếng bánh xe lộc cộc trên đá dăm lao vào ngõ, gạt cánh cổng gỗ đánh xoẹt. “Thằng mất dạy nào đấy, có biết nhà ai đây không mà láo lếu thế hở? Thằng nào? Bà có ra mà lôi cổ nó vào đây tôi dạy cho một bài không! Con cái nhà ai thế không biết?”. “Bố! Con đây chứ thằng nào. Bố lại đang uống rượu à, may quá, con về đúng lúc. Đang thèm rượu muốn chết đây bố ạ”. “Mày... là mày đấy à? Rước cái của nợ ấy ở đâu về thế, hay lại trộm cắp của ai, hở? Tao là tao không để yên đâu nhé!". Ngồi xuống, lấy thêm cái chén. Mẹ mày vừa lĩnh lương hưu, chi hẳn cái đùi với cả đĩa dồi, cứ nhắc mãi không thấy cái mặt giặc (là mày ấy) đâu cả. 

Khung Đời Treo Lệch - Truyện Hoàng Chính


 

“Chưa ngủ à?” Người đàn ông ngưng gõ, những đầu ngón tay nằm hờ trên bàn phím máy điện toán. Đọc lại dòng chữ vừa hiện lên trên màn hình, anh bấm nút gửi và ngồi dựa ra lưng ghế, chờ.

“Chưa ngủ mới nói chuyện với anh. Hỏi gì mà ngớ ngẩn.” Câu trả lời hiện ra thật nhanh.

Anh loay hoay tìm những nút bấm để gửi đi cái hình khuôn mặt đang cười. Rồi anh nhanh tay gõ dòng chữ, “Em chưa buồn ngủ à?”

Anh hỏi vậy bởi giờ này bên cô đã quá nửa đêm rồi.

“Buồn ngủ rồi.” Ở đâu đó thật xa, câu trả lời của cô gái bay về, đáp xuống màn hình.

“Buồn ngủ sao còn thức?”

BUỒN XƯA - Thơ Cao Vị Khanh

 Đêm xem tranh Đinh Cường | Trần Thị Nguyệt Mai 

tranh đinh cường

 

BUỒN XƯA

Còn những hình xưa lạnh bóng thầm
Đàn trăng treo mỏi tự trăm năm
Gối chăn xô lệch mùi hương lạc
Đợi bóng phi về tóc rối trâm

Còn những tình phai đọng gót hài
Áo hoàng hoa phủ lạnh đôi vai
Người quên từ độ quân vương trích
Bước hững qua đời tựa khói bay

Còn những bờ đêm lạnh tiếng huyền
Ghé Tầm Dương nhớ hận muôn niên
Áo xanh Tư Mã vai còn ướt
Suốt dọc Trường giang dậy sóng phiền

Còn thuở uyên bay lạc cõi ngoài
Tóc thề cắt trả nợ duyên ai
Biết thân rẻ rúng loài hoa dại
Thà hiến tình quân chút đắm say

Còn những người đi chẳng hẹn về
Những bồ mỹ tửu lạnh, môi tê
Qua sông Dịch trắng thù chưa trả
Kiếm gãy cờ tan rợn bốn bề

Còn những thề xưa lạnh ước nguyền
Những tình hư sẩy tựa thai non
Những sông suối tẽ về trăm nẻo
Những cánh bèo trôi dạt sóng cồn

Chẳng thấy về đâu người thiên cổ
Tấm lòng liên ái nghĩ mang mang
Bao nhiêu chim mỏi về chung tổ
Còn lại hồn hoang... hàng nối hàng.

NỞ TRẮNG MỘT THINH KHÔNG

 THU - Nhạc Võ Tá Hân - Thơ Cao Nguyên - Ca sĩ Diệu Hiền - Tranh Đinh Cường  - YouTube

em cho ta đắm đuối
trên chót đỉnh tuyệt vời
em cho ta rụng rời
dưới mượt mà thung lũng
ơi tình ngăn cách núi
mà tình đầy theo sông
ơi tình em vời vợi
ơi tình em mênh mông
em theo ta xuống suối
em theo ta lên đồi
em cheo leo quá đỗi
sao vẫn mềm như bông

ta yêu nhau có vội
vẫn tụ nghĩa đầy lòng
cho nụ đời vô tội
nở trắng một thinh không

 

Cao Vị Khanh

(từ: biển khơi)

Chủ Nhật, 30 tháng 10, 2022

Vụ nổ ở trại tù cải tạo - Trần Yên Hòa

 Khó lật lại hồ sơ đối xử hậu 30/4? - BBC News Tiếng Việt

Buổi chiều thứ bảy trại được nghỉ không đi lao động. Long Khánh đã vào mùa khô. Tết đã đi qua. Mùa hè đã đến. Nóng rang người. Không khí ẩm, khô khốc. Đám cải tạo vẫn chưa được thăm nuôi lần nào dù đã gần một năm tập trung. Trại đã phát hai lần áo quần. Đồ tù là những bộ áo quần bà ba màu xanh đậm hay xám. Đi lao động ngoài hiện trường, cuốc đất, vác củi, đào hố cao su, trồng rau xanh, hay ở nhà, đánh cờ tướng, chơi đô mi nô…đều mặc bộ đồ ấy. Mỗi lần phát một bộ, sáu tháng mới phát một lần, thay ra, mặc vào…

Bố, con tranh vợ - Trần Kỳ Trung

 

Trịnh Cung, họa sĩ mang thông điệp 'tử vì đạo'

 tranh trịnh cung
 
Thằng con của ông thật lạ, chuyện có gì là to tát đâu. Đúng là mới đầu, cô ấy là bồ của nó. Nhưng ai đời, nó là trai tân, còn cô ấy một đời chồng, tuổi lại gần bằng tuổi nó, đứng gần cứ như chị em, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là cô ấy chủ một doanh nghiệp lớn, lại đại biểu của một viện to. Thằng con ông không nên “ với”. Nó “gói không nên đọi, nói không nên lời” làm sao mà xứng!!! 

Người xưa - Truyện Phạm Thanh Châu

 Nguyễn Trung | họa sĩ Việt Nam

tranh nguyễn trung

Quê tôi ở miền Trung, là một thành phố nhỏ, nằm bên bờ một giòng sông. Con sông nầy phát nguyên từ  dãy Trường Sơn. Về mùa mưa, nước lũ tràn xuống, ngập mấy đường phố, ngập luôn nhà cửa, cây cối làng mạc bên kia bờ đối diện. Tuổi thơ của tôi chỉ còn lại trong ký ức những mùa lũ lụt đó. Năm 1946, cuộc kháng chiến chống Pháp bùng nổ. Các thành phố đều tản cư về vùng quê, thực hiện "Vườn không nhà trống". Người dân Việt sục sôi lòng yêu nước, quyết hi sinh tất cả để đánh đuổi thực dân Pháp. Ba tôi đưa cả gia đình gồm mẹ tôi và hai chị em tôi, từ thành phố ngược sông lên tận thượng nguồn, vào một vùng thôn quê hẻo lánh cùng sống với đồng bào. Thời đó, người thành thị tản cư đến đâu cũng được đồng bào mở rộng vòng tay, khoai sắn, rau mắm có nhau. Ba tôi gửi cả gia đình cho đồng bào địa phương rồi lên đường cầm súng chiến đấu.

Thứ Tư, 26 tháng 10, 2022

Giáo sư Nguyễn Văn Trung qua đời - Thụy Khuê

 G.S. Nguyễn văn Trung - 1

Sáng nay, tôi nhận được hai thư, một của Linh, con út giáo sư Nguyễn Văn Trung báo tin cha đã qua đời lúc 21 giờ 20 ngày 19-10-2022 (tại Montréal, Canada). Đang bàng hoàng, thì nửa tiếng sau có thư của Hoàng Dũng, chủ biên Văn Việt.
Trong gần bốn mươi năm cầm bút viết phê bình và biên khảo, tôi vẫn coi ông là người thày thứ nhất, dù không học ông ngày nào. Không chỉ vì sự nghiệp văn học đồ sộ của ông, vì ông mở đường cho triết học và phê bình Việt Nam vào thời hiện đại, mà còn ở tinh thần tự do, phóng khoáng, chấp nhận những sự lên án, đôi khi hết sức thiển cận và đầy ác ý của đối phương, và lòng khoan dung, chừng mực, khi nhận định con người và các vấn đề.

Cột Cái Đuôi Con Chuồn Chuồn - Truyện Trương thị Kim Chi


    SHARE PHÒNG TRONG NHÀ NGUYÊN CĂN | Nhà Trọ 360      

            Bà chọn ít quần áo và những vật dụng cá nhân cần thiết, nhét vào valy.

            Rất nhiều lần bà đã muốn ly thân cho nhẹ người, nhưng rồi cứ chuyện nọ xọ chuyện kia… Rồi lần lữa, lần lữa… Rồi cơn giận nguôi dần… Rồi dù sao thì mình ở trong nhà mình vẫn sướng nhất. Rồi độ ỳ của tuổi tác làm bà chùng bước.

            Còn lần nầy bà quyết tâm bỏ nhà ra đi. Mà đi đâu? Tới nhà con trai thì ngại với dâu. Tới nhà con gái thì ngại với rể! Suy đi tính lại, bà quyết định sẽ đi share một căn phòng, ở một mình cho sướng cái thân.

Những vùng đất “chó ỉa” - Đào Hiếu

Cận cảnh 43 ha 'đất vàng' của Tổng Công ty 3/2 khiến hàng loạt lãnh đạo  tỉnh Bình Dương bị kỷ luật

 

Chuyện mua bán trong xã hội là một sinh hoạt rất cần thiết vì nó giúp lưu thông hàng hóa, phục vụ cho đời sống hàng ngày. Đất đai cũng là hàng hóa vì vậy việc mua bán đất cũng là chuyện bình thường.

Tuy nhiên chính vì luật đất đai ở Việt Nam hiện nay quy định người dân không được quyền sở hữu đất, kể cả đất mình đang ở, đang canh tác, kể cả đất do ông bà tổ tiên để lại. Chính vì vậy mà dân không được quyền “bán đất”, không có quyền “ra giá” mà cũng không có quyền từ chối bán đất nếu khu đất đó đã “dính” quy hoạch.

Biến Khúc Mùa Đông - Thơ Nguyễn Vũ Sinh

 Mùa đông

 
Biến Khúc Mùa Đông  

Đông chưa sang cây bàng trụi lá
Trên cành trơ những chiếc chồi non
Hay bởi mùa thu đi vội vã
Rét đầu đông giá buốt se lòng.

Tay khêu bấc châm đèn bạch lạp
Ngỡ mùa thu tưởng tiếc bên song 
Trông chiếc lá vàng rơi khô khốc
Tại thu phong hay gió vân mồng?

Diên Khánh-19-10-2022

 

PHIÊU BỒNG 

Thuyền xuôi theo sóng bềnh bồng
Trăm con nước vỗ ru lòng mạn khơi
Bến quê nay vắng thưa người
Vẳng nghe câu hát ru lời triền sông.

Tay ai khua mái chèo dầm
Rẽ ngang con nước bên dòng hạ giang 
Mờ sương thấp thoáng thôn làng 
Nhà ai nhen nhóm lửa vàng bếp quê.

Khói bay người mắt cay xè
Trông con thuyền nhỏ xuôi về cuối sông 
Thuyền ai trôi mãi giữa dòng 
Đời thân tang hải phiêu bồng lãng du.

Diên Khánh-17-10-2022



Nguyễn Vũ Sinh
(Tác giả gởi)

Đêm hội ở Phan Sơn - Lê Thanh Hùng

    Đêm hội ở Phan Sơn                                              Tặng anh K’Bé Em gái K’ho, cõng chiều qua núi Nắng nhảy ngập ngừ...