tranh trịnh cung
Thằng con của ông thật lạ, chuyện có gì là to tát đâu. Đúng là mới đầu,
cô ấy là bồ của nó. Nhưng ai đời, nó là trai tân, còn cô ấy một đời
chồng, tuổi lại gần bằng tuổi nó, đứng gần cứ như chị em, nhưng điều đó
không quan trọng, quan trọng là cô ấy chủ một doanh nghiệp lớn, lại đại
biểu của một viện to. Thằng con ông không nên “ với”. Nó “gói không nên
đọi, nói không nên lời” làm sao mà xứng!!!
Ông nhìn con, phân tích:
- Con không nên nói với bố như vậy! Đây là tâm lý người phụ nữ. Mới đầu
cô ấy có thể thích con, thậm chí là yêu con. Nhưng thời gian, tuổi tác,
sinh lý, cô ấy nhìn con không phù hợp. Trong khi đó, qua tiếp xúc ,cô ấy
thấy bố phù hợp hơn nên cô ấy thay đổi ý định, không đến với con, mà
đến với bố…
Thằng con gào lên:
- Mẹ mới mất chưa được trăm ngày mà bố làm như thế, thiên hạ biết, họ nói cho nhục mả.
Ông cười nhẹ, phẩy tay:
- Lúc mẹ đau ốm, bố chăm sóc mẹ chu đáo, yêu cầu toàn bác sỹ giỏi đến
chữa cho mẹ. Thuốc quý, có đắt đến mấy, bố cũng yêu cầu mua bằng được,
nhưng mẹ không qua khỏi. Đã làm tròn trách nhiệm của một người chồng, bố
không có điều gì ân hận…
Thằng con phản bác:
- Bố nói thế mà không thấy ngượng. Ngày mẹ đau, bố vào viện thăm mẹ được
mấy lần. Suốt ngày bố chải tóc láng mượt, quần áo thẳng thớm, đi nói
chuyện chỗ này, cắt băng khánh thành chỗ kia. Đến chỗ nào bố cũng cười,
có biểu hiện lo lắng cho mẹ đâu. Thế mà bố nói là “lo cho mẹ chu đáo”!
Ông tức giận vì thằng con hỗn, nhưng vẫn cố không tỏ thái độ:
- Lạc quan là yếu tố quan trọng của một người cách mạng, huống hồ bố ở
vị trí này. Không lẽ đến đấy lại khóc!!! Mà thôi không nói chuyện đó
nữa. Bố nói dứt khoát với con, từ giờ phút này, con phải gọi cô ấy bằng
“dì”, chấm dứt mọi quan hệ trước đây. Bây giờ là quan hệ mẹ kế với con
chồng…
Thằng con nhìn ông căm thù, nói tức giận:
- Không có chuyện ấy đâu! Con sẽ hỏi cô ấy. Con tin rằng, không đời nào cô ấy nhận bố là chồng của cô ấy.
Thằng con ông vùng vằng bỏ đi.
Nó đến gặp cô gái mà nó nghĩ vẫn là bồ của nó.
- Anh trẻ hơn, đẹp hơn ông ấy chứ!
Cô gái ấy gật đầu.
Suy nghĩ một lúc, nhìn cô gái ấy, nó nói mạnh dạn:
- Sinh lý anh cũng mạnh hơn ông ấy!
Cô gái cười, lại gật đầu:
- Anh có nhà riêng, có sự nghiệp, lương ổn định, có thể nuôi em và con của em
Cô gái vẫn gật đầu.
- Vậy tại sao em lại bỏ anh, làm vợ của bố anh, một việc trái với đạo lý. Em không sợ dư luận sao?
Khi họ biết việc này!
Cô gái nhìn nó, nói giọng từ tốn, dạy đời:
- Anh nói hết chưa? Hết rồi phải không. Anh bình tĩnh nghe tôi nói đây.
Những điều anh nói không sai, nhưng đối với tôi lại không đúng. Vì những
điều anh nói không cứu được doanh nghiệp của tôi. Doanh nghiệp của tôi
đang nợ ngân hàng hơn ba trăm tỷ, tiền đâu ra để trả nợ bây giờ? Hàng
tồn lớp lớp, nợ chồng nợ. Không trả được nợ ngân hàng, công an sắp phát
lệnh khởi tố, tôi phải đi tù. Ai cứu tôi? Chỉ có bố anh. Bố anh hứa, nếu
tôi lấy ông ấy, ông ấy sẽ dùng uy của mình lấy một dự án chắc chắn có
lời của một doanh nghiệp khác đưa cho tôi. Tiền lời của dự án không
những tôi trả được nợ mà còn làm được bao nhiêu việc khác. Không những
thế tôi lại là phu nhân của một ông cựu “to”, vẫn lên xe, xuống ngựa, có
kẻ hầu, người hạ. Anh ở cương vị tôi, anh sẽ chọn ai!!!
Thằng con ôm đầu: “ Bố ơi là bố!”
Trần Kỳ Trung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét