tranh đinh trường chinh
Không ai nghĩ đó là những ngày cuối cùng của ông Chu nhất là cái hôm bà Chu được đứa cháu làm bác sĩ ở đâu về chở xe gắn máy vô bệnh viện cắt bỏ ngón chân hoại tử do tiểu đường, ông Chu như con vật bị thương lồng lộn kêu gào thảm thiết khi bị khóa trái nhốt trong nhà, mắt dõi theo cái bóng bà Chu gẫy ngoặt chỗ góc hẻm:
– Làng xóm ơi mở cửa! Ban-Lãng ơi mở cửa! Bà đâu rồi bà ơi?