NƠI DỊU DÀNG XUÂN TỚI
Dịu dàng quá dịu dàng không chịu nổi*
Đêm thả đêm mộng mị xuống gần
Đừng nói nữa. Gió của lời sẽ thổi
Của rét mướt của cành khô run rẩy
Của ngày đi vừa khuất trong sương
Ôi tím quá nơi chân trời khép nắng
Của nhẹ lắm tiếng trái tim đang đập
Và hạt lệ không rơi ra khỏi mắt
Sợ buồn trĩu rồi ngày đi sẽ nặng
Đừng nói gì thêm đêm ơi tiễn biệt
Em đứng đó con đường dài không hết
Đêm thở bên vai. Ai đó nói thầm
Có phải rất thầm nơi hai bàn tay
Xa như tiếng mưa buồn cuối phố
Mắt nuối nhìn trong đêm. Mưa bay
Có phải rất thầm hẹn em mùa xuân
Dịu dàng ơi, nụ hôn đêm chờ đợi
Giục cánh hoa nở kịp dịu dàng khuya…
Mưa sẽ tạnh. Mùa sang rồi sẽ lá
Xanh trên cành. Nhựa thức dậy trong cây
Phải nơi ấy, dịu dàng. Xuân tới…
Dịu dàng quá dịu dàng không chịu nổi…*
*
Cô đơn
tim anh rớt ở ngoài hiên
nắng mưa
mưa nắng
ưu
phiền em ơi
em là ánh trăng vàng trong đáy nước
nên tình tôi lận đận đến ngàn năm
em là lan thơm ngát đời hương phấn
nên suốt đời tôi cam chịu cô đơn
giọt nắng
nắng đổ trên cành nắng miên man
nắng ngủ trên mây nắng dịu mềm
nắng đùa tóc rối ngây thơ qúa
nắng rũ trên môi nắng ửng hồng
nắng ôm vạc áo chiều lơ lững
nắng quàng eo nhỏ mộng yêu đương
nắng hẹn hò ai thẹn thùng lắm
nắng nở nụ hôn nắng tình nồng
nắng ai loang giữa trời thu rộng
nắng của riêng tôi mộng giữa hồn
nắng trên vai nhỏ chiều xuống chậm
nắng trãi trong tôi một nỗi lòng
nắng ủ trong tôi lời tình mộng
nắng ơi thương lắm nắng riêng tôi.
khê kinh kha
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét