Thứ Hai, 6 tháng 2, 2023

Thơ Nguyễn Thị Khánh Minh, Huỳnh Liễu Ngạn, Nguyễn Vũ Sinh, Khê Kinh Kha

 Mùa xuân nói với em điều gì?”

 

 

NƠI DỊU DÀNG XUÂN TỚI

 

 

Dịu dàng quá dịu dàng không chịu nổi*

Đêm thả đêm mộng mị xuống gần

Đừng nói nữa. Gió của lời sẽ thổi

 

Của rét mướt của cành khô run rẩy

Của ngày đi vừa khuất trong sương

Ôi tím quá nơi chân trời khép nắng

 

Của nhẹ lắm tiếng trái tim đang đập

Và hạt lệ không rơi ra khỏi mắt

Sợ buồn trĩu rồi ngày đi sẽ nặng

 

Đừng nói gì thêm đêm ơi tiễn biệt

Em đứng đó con đường dài không hết

Đêm thở bên vai. Ai đó nói thầm

 

Có phải rất thầm nơi hai bàn tay

Xa như tiếng mưa buồn cuối phố

Mắt nuối nhìn trong đêm. Mưa bay

 

Có phải rất thầm hẹn em mùa xuân

Dịu dàng ơi, nụ hôn đêm chờ đợi

Giục cánh hoa nở kịp dịu dàng khuya…

 

Mưa sẽ tạnh. Mùa sang rồi sẽ lá          

Xanh trên cành. Nhựa thức dậy trong cây

Phải nơi ấy, dịu dàng. Xuân tới…                               

 

Dịu dàng quá dịu dàng không chịu nổi…*

 

 
Nguyễn Thị Khánh Minh
(Tác giả gởi)
*Thơ Olga Bergholz, Bằng Việt dịch.

*

HUỲNH LIỄU NGẠN

 
 LỤC BÁT HUỲNH LIỄU NGẠN
 
 
TƠ VƯƠNG BÊN CẦU

anh ra phố thị mù sương
nhặt vài ngọn gió tơ vương bên cầu
thấy mây xếp lại nỗi sầu
thấy em với bóng trăng đầu ngát hương

anh chờ cho trọn niềm thương
của mười năm mộng tha phương xứ người
rồi anh quên hết cuộc đời
yêu đương đau khổ đầy vơi xa gần

anh lên núi anh vào rừng
tìm em để hỏi căn phần nơi đâu
bóng trăng chưa vẹn mái lầu
mà anh thì hẹn kiếp sau mới về

chiều nay mưa gió não nề
mưa như thuở mới vụng về nhìn nhau
lâu rồi chẳng nhớ gì đâu
chỉ là kỳ niệm chôn sâu đáy mồ.

HUỲNH LIỄU NGẠN
2.2.2023
(Tác giả gởi)
 
 
 
*
 
 
Nguyễn Vũ Sinh

 

 
 
NHẤP RƯỢU NGÀY XUÂN 

Rượu vừa rót xin mời nâng ly cạn
Rượu men xuân ủ nồng vị hương quê
Xin cứ uống vui chơi cho xả láng
Bởi một năm ba ngày tết mới về.

Hết ly này ta rót thêm ly nữa
Hãy cụng ly nghe tiếng thủy tinh cười
Bình rượu kia nhiều khi còn khô cạn
Tình nghĩa tràn đầy sao có thể vơi?

Tay chạm cốc bao người sao nhớ nổi
Nay ta ngồi độc ẩm chúc rượu xuân
Bàn tay run khi nâng lên ly rượu
Nghe đời người như ngắn ngủi vô chừng.

Hơn ba năm xa phố ta buồn lắm
Giờ đây nghe lạ lẫm những con đường
Ngày xuân một ông già ngồi độc ẩm
Lòng bùi ngùi nhấp "nước mắt quê hương". (*)

(*)Trước năm 75, rượu đế thường gọi vui là "nước mắt quê hương"!

 NGUYỄN VŨ SINH
(Tác giả gởi)
 
 
*
 

Khê Kinh Kha

 

 trang khe kinh kha

 

Cô đơn

 

tim anh rớt ở ngoài hiên

nắng mưa

          mưa nắng

                   ưu phiền em ơi

em là ánh trăng vàng trong đáy nước

nên tình tôi lận đận đến ngàn năm

em là lan thơm ngát đời hương phấn

nên suốt đời tôi cam chịu cô đơn

 

giọt nắng

 

nắng đổ trên cành nắng miên man

nắng ngủ trên mây nắng dịu mềm

nắng đùa tóc rối ngây thơ qúa

nắng rũ trên môi nắng ửng hồng

 

nắng ôm vạc áo chiều lơ lững

nắng quàng eo nhỏ mộng yêu đương

nắng hẹn hò ai thẹn thùng lắm

nắng nở nụ hôn nắng tình nồng

 

nắng ai loang giữa trời thu rộng

nắng của riêng tôi mộng giữa hồn

nắng trên vai nhỏ chiều xuống chậm

nắng trãi trong tôi một nỗi lòng

 

nắng ủ trong tôi lời tình mộng

nắng ơi thương lắm nắng riêng tôi.

 

khê kinh kha

(Tác giả gởi)  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Đêm hội ở Phan Sơn - Lê Thanh Hùng

    Đêm hội ở Phan Sơn                                              Tặng anh K’Bé Em gái K’ho, cõng chiều qua núi Nắng nhảy ngập ngừ...