tự do
bao năm rồi tôi đi từng bước một
như trẻ thơ tập bước vào đời
những bước chân vụng về trên đất khách
những bước chân lạnh hồn cỏ xót
tôi phải đi vì lời di chúc của các anh em
tôi phải đi vì lời dặn dò của dân tôi
đã bao nhiêu năm giữa đời hiu quạnh
tôi đi tìm
tìm chút tự do
cho các anh và dân tộc tôi
mang thân phận không tổ quốc
nặng tủi hờn trên vai trên tóc
trời ơi, sao tự do nơi đâu
tìm hoài chưa thấy
đứa em trai gục chết trên chiến trường nào
đứa em gái chôn xác vào lòng biển nào
cho mẹ tôi chết mòn mỏi bao năm
bao nhang đèn mẹ cầu nguyện trong đêm
giờ ai nguyện cầu cho me, me hỡi
giữa quê hương còn lo chạy từng bữa cơm
lòng ơi, sao cứ rưng rức bao năm
nhớ ơi, thương ơi, ngập tháng năm
trời ơi, mẹ chết một mình trên chiếu rách
đồ bất hiếu, con nơi đây, không chôn cất mẹ được
bao năm rồi ai làm cỏ mộ me
bao năm rồi ai thắp nhang cho mẹ
và cho những linh hồn anh em con
những linh hồn còn dật dờ trên Đồng Tháp, trên Kỳ Sơn
những linh hồn còn lạc lõng giữa Trường Sơn
đi tìm tuổi thơ và khoảng đời chưa sống
đi tìm hòa bình và hơi thở tự do
bao năm rồi tôi sống bơ vơ
bao năm rồi hồn lạnh xác xơ
bao năm rồi tôi vẫn cặm cụi đi tìm
tìm bóng hòa bình tìm ánh tự do
cho con sông cho rạch nước
cho ruộng lúa cho bờ ao
cho luống khoai cho hàng dậu
cho biển mặn cho rừng cao
cho cánh diều và gío thoảng mây bay
cho bóng trăng soi trên cành liễu ốm
cho thành phố xôn xao
cho làng quê gầy yếu
cho mọi người còn ở lại trên đời
cho bao linh hồn của một chiến tranh
ôi những linh hồn còn lang thang trên vạn nẻo đường
ôi những linh hồn chưa sống hết tuổi hoa niên
chao ôi, thân xác này cũng dần dần yếu đuối
mà tìm hoài chẳng thấy ánh bình minh
mà tìm hoài chẳng thấy bóng tự do
cho các anh, cho dân tộc, cho tuổi thơ
chao ôi, chỉ còn vài năm nữa thôi
tôi cũng hết hơi, tôi sẽ chùn gối
tôi phải về gặp các anh và mẹ tôi
trời ơi, tủi hổ biết bao, tôi xin tạ tội
cùng các anh và cả dân tộc tôi
tôi không tìm được, trời ơi
điều các anh mong muốn cho quê hương:
tự do
khê kinh kha
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét