tranh đinh trường chinh
NẮNG MẬT ONG
Đôi găng làm vườn trên tảng đá
như bàn tay đang vẫy gọi ai
những ngón tay màu xanh ngọc bích
vệt đất lem hồng như son môi
Cả buổi sáng đầm mình trong nắng
cúi xuống nghe đất thở khoan thai
tiếng lá thầm thì gọi hoa nở
hồn dịu dàng theo cánh hoa khai
Xới đất lên như mở vạt áo
gửi vào trong áo một nhành hoa
lấp đất lại lòng rưng rưng quá
đất ấm mềm nghe nổi thịt da
Con sẻ nhỏ ở đâu sà tới
bay vào trong bụi lại bay ra
chim đi tìm cọng rơm ngày cũ
gọi con chim bạn đến làm nhà
Xếp cuốc xẻng đứng lên ôm nắng
nắng mật ong đẫm hai bàn tay
chút đất dính trên môi cũng ngọt
ngẩn người theo dõi đám mây bay
bay vào trong bụi lại bay ra
chim đi tìm cọng rơm ngày cũ
gọi con chim bạn đến làm nhà
Xếp cuốc xẻng đứng lên ôm nắng
nắng mật ong đẫm hai bàn tay
chút đất dính trên môi cũng ngọt
ngẩn người theo dõi đám mây bay
TRONG KHU VƯỜN MÙA HẠ
Mùa Hạ mang mặt trời rắc lên cỏ
gót chân son nôn nả những vòng quay
tia nước bắn ướt đầm vai áo mỏng
đất thở hơi nồng như sau cơn say
Hoa Impatient đã lan vào đến ngõ
một loài hoa từ chối sự đợi chờ
chúng nở cả trước khi mùa chưa đến
như người xa về gõ cửa tình cờ
những viên sỏi ngủ say choàng thức dậy
dắt nhau đi rửa khuôn mặt trắng tinh
con sâu nhỏ đang co mình trong kén
bỗng vươn vai thành con bướm đa tình
lưỡi cuốc nhỏ hôn lên từng miếng đất
những mầm xanh non mọc rất tình cờ
gió và nắng cùng ngỏ lời tình tự
hoa bông gòn bay trắng xóa như mơ
cành Iris soi mặt vào khung kính
nắng thủy tinh rạch từng vệt tháng Năm
nàng ngừng tay thở giữa vườn mùa Hạ
ngực rám, hồng hương Sunkist thơm căng
hàng cây trên cao giơ bàn tay vẫy
sông chảy hiền hòa bầu trời thật xanh
núi tình tứ và nàng lên tiếng gọi
mùa Hạ rất đầy sao thiếu mình anh.
- NGHE TIẾNG NƯỚC CƯỜI
- Mở cửa ra anh đất trời rất lạ
- em đoán mùa hạ về với bình minh
áo cánh em phơi qua đêm ngoài giậu
con chuồn chuồn kim ghé xuống tỏ tình
Mở cửa ra anh xem mặt trời mọc
nhìn con sâu nhỏ đo đoá hồng vàng
nó cười cuộc đời chỉ trong gang tấc
sao lại tiếc nhau một chút mê hoang
Mở cửa ra anh đón vào mùa hạ
bàn ghế cong mình gỗ dương gỗ âm
nắng đã theo em vào sau cánh cửa
mùa hạ tung tăng trên cả chiếu nằm
Mở cửa ra anh quơ tay gọi gió
thả chân mặt hồ nghe tiếng nước cười
hai ta mỗi người một đầu mùa hạ
mình căng sợi nắng khai mạc cuộc chơi
Trần Mộng Tú
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét