CHUYỆN NGƯỜI ĐI THEO THƠ
thuở mới lớn anh rình cô bạn học
tháng ngày ai thơm áo trắng không ngờ
khi cô thả tóc thề ngang cửa lớp
là khi lòng cậu bé rối câu thơ
anh tập viết (nên chưa từng dám nói)
anh tập yêu đơn chiếc bảy năm trời
mắt cô bạn mỗi dần xanh thiếu nữ
câu thơ chừng hương ngát một hoa khôi
chữ nghĩa học trò xưng tụng nào nguôi
mùa thi cuối đưa cô về xứ khác
(thời chung lớp chỉ bàn sau bàn trước
đã như quen nỗi nhớ ấy muôn trùng)
cô ở phương xa yêu lỡ đôi lần
với phố tình đầu anh hoài vụng dại
không thể theo nhau, thôi đừng ngó lại
cô đi theo chồng – anh đi theo thơ
hơn bốn mươi năm anh cứ dật dờ
con đường của thơ ngời ngời oan nghiệt
gần khép trần gian mà thơ mù biệt
mới hiểu, ngậm ngùi, mấy kẻ thành danh!
hơn bốn mươi năm anh chợt thương mình
theo một con đường quá chừng cô độc
thuở tập viết, anh rình cô bạn học
mà cuối đời chưa hết rối câu thơ …
THỜI GIAN ÁC NGHIỆT
em có cháu nội rồi – tình đã úp om
có ngó nhau cũng mờ câm con mắt
ta dẫu đi tìm cùng trời cuối đất
thì hai người ngày ấy chẳng còn mô
chuyện bình thường như biển hóa nương dâu
năm sáu chục năm - nương dâu lại thành biển
em có thể mang linh hồn áo trắng
mà em thôi là cô bé sân trường
em làm bà, tình hết chỗ náu nương
ta cũng vậy đêm nằm ho sù sụ
có một vầng trăng về soi mái phố
nghe tiếng ho cũng lặn mất sau đồi
chúng ta già đi – tình phải thôi rồi
nhìn cái kiểu lãng phai trách nhau làm sao được
thời gian thời gian là loài ác nghiệt
đã đuổi cùng giết tận thưở tình nhân
Ở QUÁN BẾN TRÀ NHIÊU
cùng em qua Bàn Thạch
ngồi quán bến Trà Nhiêu
bữa trưa quán vắng khách
mình gần nhau được nhiều
em lột, chấm muối tiêu
mời anh ăn tôm luộc
lần đầu anh mới biết
em ưa cháo cá cu
nghe tên cháo đã thích
em mím chi nét cười
uống có nửa lon bia
mà em vừa đỏ mặt
những điều của âm thầm
mà như cùng nghe hết
còn một nhánh sông Thu
vì nhau mà chảy miết?
anh muốn hôn em thiệt
phải cứ hoài giả lơ
bàn tay, năm ngón đẹp
trong tay anh bao giờ!
HOÀNG LỘC
(từ: Fb)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét