tranh nguyễn sơn
TỪ KHI NGƯỜI LÀ NGUYỆT
Từ khi người là nguyệt
Ta thầm mơ vén mây
Nhìn bóng Hằng diễm tuyệt
Trong hậu cung lưu đày.
Muốn hóa thành làn gió
Vờn ánh nguyệt lung lay
Cho nàng về qua ngõ
Nhìn rõ đôi chân mày.
Ngỡ mình như chú Cuội
Ngồi tựa gốc đa già
Cuội hàng tỉ năm tuổi
Nhìn dáng Hằng thướt tha.
Từ khi người là nguyệt
Dù trăng khuyết, trăng tà
Vẫn muôn đời bất diệt
Đêm soi bóng Hằng Nga.
ÁO TRẮNG VỜN BAY KHUẤT DẶM NGÀN
Ai rót mùa thu trong mắt ngoan
Hay màu nắng mới chớm hanh vàng
Vai buông tóc xõa làn thu thảo
Gót hồng khua nhịp tiếng ngân vang.
Hay mắt thu rơi hạt sương mềm
Tiễn xuân qua rồi lửa hạ sang
Tháng tư nắng đỏ trời cố xứ
Triệu lá phong thu rụng bàng hoàng.
Tay ai rót rượu nhấp môi khan
Ngoài hiên gió thổi chiếc lá vàng
Ngỡ mùa thu chuyển ngàn giông bão
Một cõi đời hư nhuốm sang trang.
Bàn chân ai qua giẫm địa đàng
Gieo trái hoang đường cõi nhân gian
Người còn tưởng tiếc mùa phượng vĩ
Áo trắng vờn bay khuất dặm ngàn.
MẮT LỬA
Mịt mờ lửa khói sa trường
Giày đinh giẫm chiếc lá rừng đi qua
Ngàn cây che mái làm nhà
Nhớ làng quê có mẹ già người thân.
Lòng hoa niên chợt bâng khuâng
Không nghe chim hót, thú rừng gọi nhau
Sương đêm giăng trắng một màu
Nhớ hoa phượng đỏ, ve sầu thở than.
Súng Tàu, súng Mỹ, Liên Xô
Đạn nào xuyên thịt cũng khô máu hồng
Vỏ đạn nào cũng bằng đồng
Một người nằm xuống vành khăn trắng màu.
Quê xa hun hút ngàn sâu
Ta về xin tựa mái đầu hiên xưa
Vai lem bụi giũ gió lùa
Nghe thèm ngụm nước gáo dừa ở lu.
(Trích bản thảo "Thơ Cho Ngày Xanh")
(Diên Khánh-22-4-2024)
Nguyễn Vũ Sinh
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét