Em về ngang qua phố cũ
Con đường quen, vội vã bước chân hoang
Reo cuốn quýt chồng lên nhau, từng lớp
Bươn bả nắng, dòng xe trôi choáng ngợp
Đường phố cũng oằn cong, nếp sống mòn ...
*
Em đắn đo, cơ hội để kiếm tìm
Sao buông thả đánh rơi trong kẽ nắng
Một dấu tình, bao năm mang trĩu nặng
Cuốn dòng đời, treo se thắt con tim
*
Ngõ hẹp quanh co, chìm đắm phận người
Chao đảo, đắn đo hai bờ sáng tối
Luẩn quẩn mùa, mưa trôi, nắng dội
Chín mọng xuân thì, vẫn thắm tươi
*
Đường phố bừng lên, nắng cuối ngày
Dội lên bóng đèn đường lấp lóa
Em bước trong điều gì lan tỏa?
Một đoạn đời vương vãi đâu đây ...
<!>Lối cũ em về
Nắng theo em, hay em là nắng?
Vụt sáng lên trong bóng chiều tà
Lơ đểnh bước bên lề phố vắng
Xốn xang chiều, thắc thỏm mờ xa
*
Bâng quơ, tiếng ghi ta vọng lại
Bài ca buồn, như rối lòng ta
Lời hẹn cũ, quên dòng trôi mãi
Khói sương xa, đọng bến quê nhà
*
Điều hư ảo, thời gian khỏa lấp
Lối em về, mùa ngập đường hoa
Bến sông xưa, một thời e ấp
Ngày trôi mùa, xa vắng nhạt nhòa
*
Em có nghe, ngày xưa đồng vọng
Nhịp đời reo, hối hả thiết tha
Sao lặng lẽ, mờ chìm vòng sống
Tình hồn nhiên, say đắm thật thà!
*
Anh sẽ đến, như ngày đã đợi
Chờ em, qua mấy độ đôi mươi?
Dẫu đã biết, tầm xa chấp chới
Vẫn còn đây, nguyên vẹn tiếng cười
Dấu vết của thời gian
Vết nứt chạm sâu ...
Tuổi anh mười chín
Trên
Đồng làng
Em
Khô khốc vầng trăng
Gió
Tháng hai
Níu mùa xuân
Bịn rịn
Bốn mươi năm
Còn lại
Những vết hằn
Có một bữa em ngồi hong tóc xõa
Mờ tối khoảnh sân, lồng lộng gió rối chiều
Chợt đài báo, không khí lạnh tràn về nơi ấy
Lặng lẽ một mình, nỗi nhớ quạnh hiu
Thương cây lúa oằn cong trong mưa dầm tháng bảy
Nơi đó, giờ đây biết có lạnh một triền chiều…
Không biết từ khi nào, ta thôi nghĩ về nhau
Khi trong giọng nói đẩy đưa cái nhìn lơ đễnh
Những rạn nứt âm thầm theo những lời giã từ chợt đến
Trên cung môi ngày nào ăm ắp yêu thương
Thôi, dù hẫng hụt, anh cầu chúc cho em tròn đầy hạnh phúc
Trước ngã rẽ cuộc đời, mà tim ta không cùng nhịp trên đường
Trong thời buổi bây giờ
Mỗi người giữ cho mình thật là nhiều loại số
Số Ả Rập, La Mã, số nhị phân, thật là khốn khổ
Không biết con số nào sẽ giúp ta chinh phục ước mơ
Sao số phận cứ miệt mài bươn trãi
Mà ngoảnh lại nhìn, trống hoắc trống huơ
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét