tranh nguyễn trung
LƯU VONG
Buổi trưa nằm nhớ lũy tre làng.
Tiếng tre lẽo kẹt theo gió đưa
Gát tay lên trán mà quay quắt
Có một tuổi thơ ở chốn xưa
Ta xa quê chừng năm mươi năm
Ta lưu vong chừng ba mươi năm
Sống ở xứ người sao cô quạnh
Lòng vẫn hoài mong một chỗ nằm
Thân lưu vong nên mãi xa nhà
Tối ngủ mà nhớ sao là nhớ
Về một nơi không còn của ta
Một nơi gọi tên là cố xứ
Không biết chốn xưa là chốn nào
Quán Rường Tam Kỳ hay Sài Gòn
Nơi nào cũng có chân ta đó
Cũng ăn mòn cơm ngày tơ non
Bây giờ xứ Mỹ chừng xa lắc
Xa mẹ cha xa vùng cố quận
Thân lưu vong mãi vọng quê nhà
Ngóng cổ về phương đông dằng dặc
Trần Yên Hòa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét