tranh nguyễn sơn
Em phương ấy
Em phương ấy mắt có buồn tháng bảy
Lời tình anh buông xuống một câu xàng
Em nhận lấy câu cải lương hồ quảng
Có lời tình nhân ngãi của trăm năm
Em phương ấy mùa thu vàng rưng nắng
Màu tình em má đỏ rất lung linh
Như một thuở cỏ hoang còn khép kín
Em thu mình trong vỏ ốc em riêng
Trời phương ấy ngày thu hay tháng hạ
Có làm em xao động một chút gì
Như một thuở ôm nỗi buồn đến lớp
Em xa anh hàng vạn nhịp cầu treo
Ơi phương ấy là giấc mơ anh đó
Anh sẽ về ôm lấy giấc mơ hoa
Có em đứng giữa mây trời xanh ngắt
Gió hát lên tiếng hát bản tình ca
Bài tình ca bài tụng ca đất nước
Thịt, xương, da anh về ngụ nơi này
Đất nước trải những khúc tình tha thiết
Và em tôi phương ấy sẽ cười vui
Em phương ấy là bài thơ đẹp nhất
Anh cuộn mình trong những giấc mơ yêu
Loài chim nhỏ cũng ca lời chúc tụng
Ngày bình minh nắng rọi phía sau chiều
Trần Yên Hòa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét