tranh đinh trường chinh
Huớ* gọi trăm năm
Huớ
em tôi! ta
gọi em trong
tim
Trời đất bên
ngoài nghe rất
lạnh
Em bên ta
mà ta mãi
đi tìm
Tìm hoài hủy
- những chiều mưa
nắng dội
Huớ em tôi!
ta đang trong
chiêm bao
Đời lãng du qua một
chốn nào
Nắng gió se lòng
sông cạn mạch
Ta trở về tìm,
em ở nơi nao?
Huớ em tôi!
Ta đi cùng trời
đất
Gió mưa thê
thảm một đời
dài
Em bên ta
mà ta không
biết
Lận bên mình
một nỗi tàn
phai
Có phải em
trời đất cho
ta
Bằng ngôn ngữ
riêng em lặng
nín
Em quanh ta
như bóng với
hình
Em bình yên
một lòng quấn
quít
Em có phải
nàng Châu Long trong
truyện kể
Vẫn in hình như
chiếc bóng chiều
hôm
Ta mãi mê những
phù vân lãng
tử
Khi ngoảnh lại
nhìn chỉ còn
em...là em
Huớ em tôi!
Một lần thôi,
em nhé
Đời rất tròn,
muối mặn với
gừng cay
Em hãy hiểu
anh vẫn còn
"rất
bé"
Em còng lưng
gánh chịu một
đời dài
Anh trở về
cùng em chiều
xanh ngắt
Và hiểu ra
mình đã quá
mê hoang
Những viễn mơ
chỉ là cơn
gió giật
Biển trời xanh
là em đó
hiền ngoan!
Huớ em tôi!
nhìn ra anh,
em nhé
Sẽ yêu em
cặm cụi những
ngày sau
Và mãi mãi
trong căn nhà
nhỏ bé
Giữ trăm năm
hình tượng của
muôn màu
Huớ em tôi!
Tôi
gọi tiếng Yêu Người.
Trần Yên Hòa
* Huớ, tiếng miền trung, nhất là ở Quảng Nam, như bớ, tiếng kêu (huớ (bớ người ta)
Hay!
Trả lờiXóa