TÌNH KHÚC
Ơn em dù nợ một đời
Mong sao trả lại bằng lời trăm năm
Đời anh như chiếc phong cầm
Cho tay em dạo khúc cầm nhã thi.
Đời anh dù chẳng còn chi
Cho em giữ nét nhu mì, thục trang
Mong con tim đập khẽ khàng
Hòa giai điệu vọng muôn ngàn nhã thanh.
Tay đan dệt áo tình nhân
Nâng niu vải lụa biết cần có nhau
Đời quen mưa nắng dãi dầu
Sờ tay lên tóc bạc đầu điểm sương.
(Diên Khánh-23-9-2024)
NHỮNG MÙA TRĂNG VIỄN XỨ
Khách tha hương thương mùa trăng viễn xứ
Như vùi lòng thủy thủ giữa trùng khơi
Bên song nghe câu hát người thiếu phụ
Gần năm mươi năm xao xuyến, bồi hồi.
Lòng bâng khuâng khi nghe câu vọng cổ
Hát ru con làn điệu khúc dân quê
Ngoảnh lại nhìn vầng trăng giờ đã xế
Mùa trăng thanh bao người hẹn nhau về.
Ánh trăng vàng vẻ dịu dàng tinh khiết
Soi con sông hòa tinh tú trên cao
Nhìn xa xa cứ ngỡ dòng sông bạc
Tạo hóa ban cho ân phép nhiệm mầu.
(Diên Khánh-26-9-2024)
ĐỒ CHƠI DÀNH CHO NGƯỜI KHÔNG CÒN TRẺ
Chống bàn chân bước đi cà nhắc
Vì lạc quan hát khúc hoan ca
Môi thầm thỉ thốt lời kiêu bạt
72 sao thấy mình già?
Xuân bất tận nên xuân còn mãi
Nhìn mai vàng, vạn thọ...ngoài hiên
Trên cành cây nẩy mầm lộc mới
Áo mùa xuân vai khoác bạc rồi.
Cứ ngỡ đời ta như hạt bụi
Hòa gió mây vần vũ bên trời
Tưởng nhảy Rumba hay slow rock
Sờ thân già teo tóp thịt da.
Nguyễn Vũ Sinh
(Diên Khánh-22-9-2024)
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét