nhà thơ Chu Vương Miện
ÁO
LỤA
ngày
em áo lụa Hà Đông
ngày
em váy ngắn mà không quên quần
nõn
nà em hở đôi chân
đeo
đôi guốc mộc phong vân mấy ngày
nhà
quê trâu kéo cái cày
ngày
nay ngươì vơí cái cày kéo nhau
gái
ngoan kéo rốc sang Tàu
biên
cương cửa khẩu Quảng Châu Loan à ?
vàng
vòng của quí nhà ta
theo
nhau sang tuốt xứ Hoa mua đồ
đem
vàng đi đổ sông ngô
tay
không về lại toàn tơ vơí mành
ngày
xưa áo lụa Hà Đông
bây
giờ sóng dậy Hải Nam mất rồi
còn
chăng cái búa taì xồi
còn
đây trơ mấy cái nồi đồng thau
EM
giết
nhau chẳng bởi gươm dài
giết
nhau bằng nụ hoa nhài chết chưa ?
tưỏng
rằng thuyền đã neo bờ
không
ngờ thuyền đã ù ơ phương ngươì
để
tôi lòng dạ rối bơì
hết
mong lại ngóng cất lời nỉ non
dầu
cho sông chả chở thuyền
thuyền
phơi trên cạn vẫn còn trơ trơ
em
mờ ơi hỡi em mờ
hình
như em vẫn mần thơ đấy à ?
GIÓ ĐƯA
cây
ngô đồng không trồng mà mọc
gái
chưa chồng không chọc cũng theo
[
ca dao ]
gió
đưa buị trúc cái vèo
bao
nhiêu vàng lá rơi theo mặt hồ
tình
đơì xưa dơì Ngô về Thục
tình
bây giờ Tây Vực về Hoa
chất
chồng nuôi những oan gia
hình
như kẻ cắp bà già hạp nhau
ngâm
cung oán vừa đau vừa đáu
bụng
dạ này không nấu mà đau
nhìn
lên nào thấy chi đâu ?
bao
nhiêu con ghệ qua Tàu hết trơn
ưà
thì trách thờn bơn méo miệng
ừa
thì là con lợn dồi ngon
bao
năm liệu có vuông tròn
hay
là ngậm bát bồ hòn mà câm ?
kiếp
nhi nữ sinh nhầm nước nhỏ
thế
thơì thôi gian khổ bao quanh
biết
bao phiên chợ cởi trần
biết
bao cái cảnh Thúy Vân Thúy Kiều
1
liều 3/7 cũng liều
Chu Vương Miện
(Tác giả gởi)