tranh nguyễn trung
THUỞ XA NGƯỜI
Màu nắng hanh vàng tỏa lan xa
Lung linh như một dải lụa ngà
Dáng người đi qua trên hè phố
Tà áo vờn bay sắc hoàng hoa.
Môi hồng thầm hát khúc tâm ca
Thánh thót ngân vang lời thanh nhạc
Góc phố xưa bây giờ đổi khác
Nhớ hàng me già con đường quen.
Ngọn gió thu phong mới vừa sang
Chưa mùa đông nghe lòng chớm lạnh
Nhớ quê nhà trăng tròn vành vạnh
Bên song thưa rơi chiếc lá vàng.
Khi ngày về nắng ấm miên man
Từ khơi biển lan trên phố thị
Dòng ký ức lưu bao suy nghĩ
Một thời kỷ niệm thuở xa người.
(Diên Khánh-22-10-2024)
NHÃ KHÚC
Đừng hỏi anh, hạnh phúc là gì
Khi tiếng lòng nào phải vô tri
Con tim hòa nhịp luân lưu máu
Thanh thoát âm vang tiếng nhạc thi.
Môi thơm dư vị thật ngọt ngào
Cõi lòng rung động ái ân trao
Dáng hoa cồn ngực non vừa nhú
Đôi trái xuân thì nét thanh cao.
Đừng hỏi anh, hạnh phúc là gì
Khi phúc hạnh chứa điều giản dị
Tưởng đơn giản như hằng suy nghĩ
Gắn kết bền lâu đến trăm năm.
Bờ vai gầy phảng phất hương trầm
Dù nay mái đầu màu tóc bạc
Môi thầm hát những lời nhã nhạc
Tiếng của lòng ta, tiếng trăm năm.
(Diên Khánh-18-10-2024)
Nguyễn Vũ Sinh
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét