tranh nguyễn trung
ĐẦU XUÂN
đưa em về qua chợ
bến đò đầy khách rồi
bữa hôm trời trở gió
tháng giêng hai đến rồi
mới đó đã đầy năm
mưa đầu xuân buồn quá
anh ngó xuống giữa dòng
giật mình sao già quá
<!>
quê minh giờ cũng khác
khóm tre gầy còn đâu
con đường mòn qua chợ
đã dời về nơi đâu
đứng lại bên bờ ao
cầu xưa không còn nữa.
anh giấu một nỗi lòng
tìm không ra được nữa
đưa em về qua chợ
đầu xuân mưa phùn bay
tìm đâu tim đâu nữa
tháng ngày tro tàn bay.
TẾT CỦA NGÀY XƯA
năm đó mẹ mua hai thúng nếp
gió chiều tháng chạp rét căm căm
còn mấy ngày thôi là đến tết
chạy đôn chạy đáo không kịp nằm
chú vện sủa hoài chưa chịu ngủ
bên thềm gió tạt lạnh hơi xuân
ngoài hiên mưa phùn nghiêng nghiêng mỏng
chỉ vừa cho chị đứng bâng khuâng
nhà ai thơm lừng hương củi mục
trong gió bay theo mùi nhang trầm
ngó như tết đã sắp kề cận
cành mai chờ nở nụ đầu năm
tối ba mươi trời đen như mực
văng vẳng đâu đây tiếng đì đùng
thấy gió xuân tràn bên bếp lửa
của nồi bánh tét cùng bánh chưng
chợt thấy lòng mình xao xuyến quá
khi cả đất trời rộn ràng vui
chú vện vẩy đuôi không sủa nữa
tới nằm bên cạnh đống tro vùi
tết của ngày xưa của ngày xưa
cả nhà đều thức đón giao thừa
năm đó mẹ tươi và trẻ nữa
trẻ như màu nắng mới bên chùa
cứ thích mùa xuân đừng đi vội
để ngồi bên bếp lửa hồng tươi
ngồi bên cạnh mẹ cầm tay mẹ
ấm áp tình thương cũng đủ rồi
năm đó mẹ gánh hai thúng nếp
gánh cả mùa xuân về tận nhà
một đàn chim én bay ngoài ngõ
rung nhẹ hàng cau buổi chiều tà.
THƠ XUÂN GỞI MẸ Ở QUÊ NHÀ
đã bốn mùa xuân đến rồi mẹ
bên nhà tháng này cũng sắp hết mùa lạnh
rồi tết đến rồi ra giêng
những cơn mưa rả rích sau chái
chắc đã làm mẹ se lòng
đã bốn mùa xuân con không có ở nhà
bóng tối rồi cũng phủ đầy
những rong rêu nỗi trôi ngoài hàng dậu
mắt mẹ mờ mưa bụi rải chung quanh
con lại nghe như có tiếng hò ơi
thuở thiếu thời vọng lên tức tưởi
nhớ thương tràn đầy nơi bếp lửa đêm khuya
và con nhớ mái lá nhà mình
đã dột mấy mùa qua
tháng này giàn mướp sau hè chắc đã rủ lá
cây sầu đông trơ nhánh đợi mùa sang
ở đây con khô mòn theo ngọn gió thu đông
mỗi ngày trôi qua
dòng đời đen bạc lắm
thưa mẹ
nhưng dòng sông trôi đi là chia về trăm ngã
con lận đận phương này
nhớ ngọn nguồn sông lạch thuở quê xa
đã bốn mùa trôi qua
con chẳng được tin nhà
chiều nay con nhìn lên khoảng trời mây mù đen phủ
mưa dầm dề buốt lạnh
đất khách quê người tội quá mẹ ơi
rồi con đếm từng tháng từng ngày
rồi năm này năm khác
tóc mẹ đã rụng nhiều theo với tháng với năm
con vẫn đợi vẫn chờ
vẫn nghe như có ánh sao rơi
xuyên qua hồn con lạnh
như ánh mắt mẹ về
hiển hiện với sao khuya
nơi đây có những buổi chiều con lê thê góc phố
băng qua những con đường hiu quạnh không cây
mặc cho ngọn gió thổi sầu se thắt lại
những ngọn gió buồn muôn thuở
làm bạn đường qua phố xá thênh thang
con bơ vơ nghe được lòng mình
xôn xao mùa xuân năm cũ
như nối lại được mảnh vườn xưa
để nghe mùi đất ẩm bốc lên
buổi trưa hè nắng đổ
con ươm lại giàn hoa giấy trắng
để che nắng che mưa
che nỗi sầu nhân thế
mà mỗi chiều lắng nghe tiếng chim hót bên hiên
con hinh dung lại được dòng sông
trôi êm đềm ngoài cửa
thấy quê hương trong mắt mẹ
con nối được ngày về.
HUỲNH LIỄU NGẠN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét