Phan rí chiều tháng chạp
Tặng chị Cẩm Hương
Trăng Phan rí, vạnh tròn nỗi nhớ
Sóng khẻ khàng, ru rặng phi lao
Cứ tất bật, tròn xoay, buổi chợ
Để giờ đây, nghe gió thì thào...
*
Bao nhiêu năm, nặng đời dâu bể
Bổng chiều nay, nhớ mộng ban đầu
Còn điều gì bây giờ mới kể?
Chuyện ngày xưa, rơi rụng từ lâu...
*
Gió cứ gió, ngang trời thổi mãi
Từ triền cao đến tận biển sâu...
Tìm ký ức - dặn dò con gái
Cũng như mình, chúng có nghe đâu!
*
Bản sao đó - của mình - thời trẻ
Thôi đời sông, đời suối, trôi dòng
Cứ chảy đi – Biết nhiều ngã rẽ
Hãy yên lòng về với biển Đông ...
*
Trăng tháng chạp, trời se se lạnh
Ngồi im nghe – nhức mỏi toàn thân
Tiếng siêu thuốc, reo sôi ngoài sảnh
Chợt ai về, lóng lánh – mùa xuân ...
Nợ nhau chiều tháng chạp
Đêm mơ khúc hoan tình năm cũ
Còn nợ nhau cả một vầng trăng
Treo đắm đuối lời yêu ngoa dụ
Nhịp thời gian quay quắt nhọc nhằn
*
Rơi đâu đó, lối mòn ký ức
Một ngày xưa xanh biếc mượt trôi
Dấu tình nào, niềm vui thắp rực
Và nỗi buồn, gói trọn bờ môi
*
Buông tay với, thời gian vỗ cánh
Em băng qua, đêm tối mịt mờ
Trời tháng chạp, ngập ngừng sắc lạnh
Bỗng vỡ òa, trống vắng bơ vơ ...
*
Lắng nghe tiếng tình xưa đồng vọng
Gió miên man, trống vắng bến đời
Khắc khoải chiều đi, lòng dậy sóng
Còn điều gì mắc nợ người ơi ...
Xuân mơ
Giấc xuân mơ, khúc hoan tình
Mở bừng mắt dậy, rộng rinh chổ nằm
Trống huơ, chim cá biệt tăm
Còn đây, nước mắt lặng thầm mùa xuân
Sân ga đêm cuối năm
Đêm lớ ngớ một góc tường gãy vỡ
Ánh trăng nghiêng, lạnh buốt bên thềm
Trắc trở gió, gợi se se nhớ
Một mùa xuân quanh quất trôi đêm
*
Ánh trăng bạc, đường xa lóng lánh
Bóng ai đi mờ tỏ chập chờn
Xé toạch đêm, còi tàu lanh lảnh
Cứa không gian, gió bấc từng cơn
*
Sân ga vắng, trống trơn lạnh ngắt
Người gác ghi lặng lẽ co ro
Đêm hiu hắt, không gian quánh đặc
Đứng im nghe ruột rối tơ vò
*
Phiên trực tết không về quê được
Biết giờ này vợ tính hết chưa?
Hay vẫn còn lo toan xuôi ngược
Chợ cuối năm giá cả tà lưa
*
Ga vắng, ba-ri-e mở đóng
Lặng lẽ theo kín kẽ quy trình
Bỗng cuốn quýt ngang trời gió lộng
Lời hẹn nào còn đó, đinh ninh ...
Có những cái đã mất, mà không thể tìm lại được
Loay hoay trong ký ức hanh hao
Mình đã già, chỉ còn lại những lời khuyên làm vốn
Nói thì chưa chắc là đúng, nhưng cũng không sai
Lúc nhớ lúc quên, hình như có chút gì lẫn lộn
Khi đem thời của mình áp vào cuộc sống mới hôm nay
Em đã tìm được bên chân chiều
Bao nhiêu điều có thể
Sao lại còn đắn đo như thế
Cứ bồn chồn, lơ đễnh ngó đăm chiêu
Một lời yêu, rớt bên trời gió lộng
Chếnh choáng hoàng hôn, vạt nắng đổ hồng diều
Có một bữa em ngồi hong tóc xõa
Mờ tối khoảnh sân, lồng lộng gió rối chiều
Chợt đài báo, không khí lạnh tràn về nơi ấy
Lặng lẽ một mình, nỗi nhớ quạnh hiu
Thương cây lúa oằn cong trong mưa dầm tháng bảy
Nơi đó, giờ đây biết có lạnh một triền chiều…
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét