Đánh Thức Mùa Xuân
Dậy nào xuân, Tháng Giêng chờ trước ngõ
Cánh môi đào chúm chím nụ hồng duyên
Chồi lan thầm thì hương bên gối gió
Và mai cười bên vạt nắng vàng nghiêng
<!>
Dậy, dậy xuân! Pháo rộn ràng dưới phố
Giấc đông dài vừa đã hóa mơ bay
Trời đất rộn ràng xun xoe lộc mới
Em cũng vừa thôi… chết nhớ đêm nay
Anh cũng đang vừa nâng ly chào bóng
Mùa xuân chừng còn ngái ngủ trong tim
Nghe giao thừa nối nhau từng nỗi nhớ
Tháng Giêng cỡi mây ngũ sắc bên thềm
Tình có Tháng Giêng hoa vàng ngõ hẹn,
Xa hay không xa chút mộng chân trời?
Thuở hàm tiếu nào hờ hoa đông cũ,
Lạnh quá bàn tay, xuân ơi, xuân ơi!
Mùa Xuân Ra Bến
Ra bến sáng nay hỏi xuân có lạnh,
Để quanh em, còn có một buổi chiều?
(Những đôi mắt còn đỏ bên hiên nắng
Vời vợi bên đường tiếng bước xuân reo)
Vâng, có nhau đâu mà mong đợi
Một mình em. Hiu hắt. Một mình em
Một mình sáng nay dõi về chiều ấy
Giọt nước mắt nào chưa khô trong tim?
Giọt nước mắt nào còn hoen trên bến
Long lanh trùng phùng, nhòe nhoẹt biệt ly
Ấm vòng tay mừng, lạnh bàn tay vẫy
Xuân về chưa mà đã để xuân đi?
Ra bến sáng nay, một chiều, tiếng bước…
Gõ giữa mùa xuân gọi nắng về xưa
Hỡi con đường! Còn bao nhiêu phía trước?
Mãi cứ đi, về, xa như là mơ!
Đặng Kim Côn
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét