Đêm hội ở Phan Sơn
Tặng anh K’Bé
Em gái K’ho, cõng chiều qua núi
Nắng nhảy ngập ngừng, đổ bóng sau lưng
Một vầng trăng lẻ, treo chiều, đắm đuối
Tiếng Cing Kou (1) như e ấp, nữa chừng ...
*
Con nước Đại Ninh, cuộn dòng, tuôn chảy
Điệu Tô Kliêng (2), rạo rực, cuốn mùa đi
Trong cõi linh thiêng, ngàn đời như vậy
Đêm hội Nhô Lirbông (3), em ước điều gì?
*
Ánh mắt chao chinh, đôi môi rực lữa
Cả dàn chiêng reo, Dăh viết dăh gòl (4)
Có phải khách đâu, bạn bè trang lứa
Cùng qua một thời, gian khổ, khó khăn
*
Kìa em gái vội vàng, thay áo váy
Lóng lánh dấu tình, rạng rỡ bước chân
Em vẫy gọi, anh mơ hồ, đâu thấy
Còn mãi tung tăng bên ché rượu cần
*
Bếp lữa sáng, vòng xoan em tròn lắm!
Đợi em nghe, sau điệu Nhô Vrê R’he (5)
Tiếng chiêng dứt, khúc Nau Tìng (6) thấm đẫm
Khèn Mvuat (7) dìu dặt, bước em về
*
Ánh trăng xế, đêm hội tàn, lữa tắt
Chăm sơh (8) cher (9) này, bối rối, anh đi ...
Như vương vấn, điệu Nau Pròi(10) son sắt
Cả đất trời, nghiêng ngã, gió xuân thì ...
_____________________
(1) Bộ chiêng 6 của người K’ho Mạ, Cing Kou: Chiêng thứ 6, chiêng út
(2) 3 điệu chiêng cơ bản là điệu Cing Vor, điệu Dalbiêp Dalglon và điệu Tô kliêng
(3) “Tết” Mừng lúa mới là để tạ ơn thần lúa “Yàng kòi” và các thần linh đã ban cho họ một năm mưa thuận gió hòa, mùa vụ bội thu. “Lir bông” nghĩa đen là “Bịt cót thóc”.
(4) Dăh viết dăh gòl (mừng lễ hội - đón khách)
(5) Bài chiêng Nhô R’he (mừng lúa mới),Tết Nhô Vrê R’He là tết mừng bông lúa trĩu hạt về nhà làm lễ cúng Thần lúa
(6), (10) Nau Tìng, Nau Pròi: Tên các điệu chiêng của người K’ho
(7) Khèn Mvuat : Khèn bầu 6 ống
(8) Chăm sơh: Trong Lễ hội phần bỏ trong gùi để mang về
(9) Chiếc cher: một thứ gáo bằng đồng để múc nước đổ vào ché rượu cần
Tiếng gọi mùa
Giọt mưa tràn qua cỏ
Xôn xao gió gọi mùa
Bóng em gầy qua ngõ
Chiều nghiêng, tiếng nắng khua
*
Mai chiều xa mấy độ
Mùa cây nở rộ rồi
Dốc đời đầy bão tố
Lời yêu chớm cung môi
*
Ngập ngừng chưa kịp nói
Thì người qua mất rồi
Vội vàng quên tiếng gọi
Người ơi ! ... vọng xa xôi
*
Em như mùa trôi mãi
Đánh rơi chuyện tình buồn
Đắn đo thời con gái
Ngẩn ngơ, bóng chiều buông ...
Qua bến Phanrí
Giọt rơi, nắng treo ngang trời
Muộn rồi, năm tháng rối bời đếm đong
Hoàng hôn lạnh cả hư không
Chợt nghe tiếng sóng bến sông vọng về
Trời nín gió, không gian phẳng lặng
Nắng đổ ong ong miết mỏng một triền đồi
Nghe như có điều gì giữa hoang sơ trống vắng
Bóng ai bên đường, lặng lẽ đơn côi
Đồng rẫy cuối mùa khô cong lá cỏ
Tiếng mùa đi, vọng đổ liên hồi…
Đi qua nhà, biết là em không còn ở đó
Sao cứ bâng khuâng, day trở níu nhìn
Ngõ phố cũ thân quen, ánh đèn mờ tỏ
Loang tan chiều theo gió cuốn hoang tin
Chuyện dĩ vãng có những điều cần buông bỏ
Sao cứ loay hoay, ta lặng lẽ giữ gìn…
Khi người ta già đi, mắt mũi kèm nhèm
Nhưng lại nhìn thấy nhiều hơn trước đó
Thấy nhịp đời quay, những cuộc người mờ tỏ
Trong ký ức quanh co, day trở lem nhem
Dẫu đã biết, rồi thời gian khỏa lấp
Sao cứ tần ngần giữa khoảng trắng và đen
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
(Tác giả gởi)