THƠ ĐẦU ĐIỂN
Đêm 5 canh ngày thời 6 khắc
Trăng giữa thu vằng vặc trời đêm
Cũng may chân cứng chả mềm
Cũng may cuộc chiến còn nguyên cái đầu
Trời mưa miết cạn tàu ráo máng
4 phương rùng bom đạn còn rơi
Cũng may trời cũng quên ngừơi
Cũng may còn chiếc áo tời lận lưng
Dở cùng dang lưng chừng trời đất
Người đánh ngừơi quần quật bao năm?
Ôi đời dứơi dế trên răng
Đẻ nhai khoai sắn loanh quanh mà khờ
Ôi 1 kiếp gà tồ quay mãi
Nay đầu đường xó chợ sinh nhai
Thức đêm cảm được đêm dài
Ngủ ngày ngộ được cờ ngoài bài trong
Càng mong đợi càng o kỳ vọng
Càng ngóng trông nắng đọng hiên sau
Tóc đâu mọc trắng nơi đầu
Trước sau dòng nước qua cầu thế thôi
Ngán cùng ngẫm 1 thời thế sự
Mới thanh niên thành cụ lúc nào?
Coi như là khói thuốc lào
Bay lên tan mất lẩn vào hư o
Thì kiếp ta 1 vòng lẩn thẩn
Hết ở o chạy loạn cả đời
Chả may chả ngáp nhằm ruồi
Đành thôi an phận trụ nơi gậm giường
Vài chục năm đàm trường vân cẩu
Hết mặt xanh răng vẩu mặt mo
Thôi thì xiệc diễn đủ trò
Cân đai áo mão bếp tro lửa tàn
DANH DỔM
Những kẻ viết lách có chút hư danh
Giờ thì cũng đã bị lãng quên
Qua thế giới bên kia
Suối vàng suối bạc
Khá hơn da ngựa bọc thây
Tất cả chìm vào dĩ vãng
Phai mờ cùng thời gian “lận“
Dù trước khi thác
Có kèn đồng phèng la chũm choẹ
Điếu võ điêu văn
Tuyên dương truy điệu ca ngợi
Thì cũng chỉ làm mất thì giờ
Nghe nhàm tai điếc con ráy
Không cần thiết
Những kẻ mới vào nghề
Chưa ai nghe và chưa ai biết
Những thơ văn sáng tác ra
Xêm xêm những ngừơi trên
Nhưng hoàn cảnh đương đại
“tức bi giờ“
Ai ai cũng cần công việc
Kẻ kiếm vật tư “thực phẩm“
Đút vào mồm
Cần cụ “ông” thể
Không ai màng tới thơ văn
Cái đồ vô tích sự
Ngừơi ta vào quán phở
Bún bò giò heo
Và quán cơm từ thiện
Hơn là vào phòng trà
Nghe 3 khúc tâm tình 3 lăng nhăng
“4 lăng nhăng“
Có nhiều đền dài tháp cổ tháp đầu
Trưa nắng gắt tối sương gió dãi dầu
O ai ngó tới
Chả ma nào ngó ngàng
Chơ vơ ngoài sa mạc
Trên đồi trọc
Chả ai thương
Không ai khóc
Bao nhiêu thời gian trôi qua
Biết bao kẻ hư danh
Thản đôi khi trà dư tửu hậu
Có ngừơi nhắc tới
Chả tích sự gì?
Con heo nằm trong chuồng
Con gà nằm trong ổ
Còn cung cấp thịt
Con ngựa ở không chạy tới chạy lui
Chỉ tổ mỏi cẳng
Ôi danh
Và những kẻ chết vì hư danh
Nghèo xơ nghèo xác
Chỉ có cái mồm
Nghêu ngao noí dốc nói phét
Y quạ đen
Đậu nơi đồng hoang
“Kêu quàng quạc“
Chu Vương Miện
(Cali)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét