Ở tuổi 72, bà Thúc Diên sống một mình an nhiên tự tại trong căn nhà mang số 14 có rất nhiều màu xanh lá cây, với các sinh hoạt gần như bất biến mỗi ngày, bắt đầu bằng cà-phê sáng lúc 6 giờ, xem tin tức trên mạng đến 7 giờ thì xách chổi chà đi quét hẻm.
Ngay trong cái sân 9 mét vuông kín cổng có trồng một cây si, cành lá de ra phủ rợp cả hai dãy nhà bốn năm căn đối mặt nhau. Từ ngày được cho biết tên của nó, bà Diên thỉnh thoảng tàng tàng tự nhủ, ha, không ai trồng cây si mình vậy mình tự trồng cây si mình. Mình si mình cho tiện việc sổ sách.
Đúng ra cách đây 15 năm có cô học trò tên Nam Phương mang tới biếu một chậu bonsai, nói ba em kính tặng cô nhân ngày nhà giáo. Hỏi, trò đáp không biết là cây gì, ông già chơi bonsai bày lủ khủ trong nhà, cho phép con gái chọn cây đẹp nhất mang tới biếu cô. Vui nhận được món quà chân tình đặc biệt, nhưng nhìn mớ cành lá xanh tốt phủ sum suê trên cái thân gỗ uốn lượn công phu cao chưa đến một tấc bị ém tùm hum trong cái chậu cạn sều nhỏ xíu, bà giáo tự nhiên cảm thấy trong người tưng tức.
Hẳn không ít người đã từng nhìn thấy gà nuôi ống tre: được móc ra là một sinh vật dài thòn, trắng nhách, còi lông, khuỵu xuống trên đôi chân chưa bao giờ biết đứng. Nhưng thịt nó mềm, chậc…., cõi gà có bao nhiêu… Cũng thử hình dung một bậc nữ lưu có đôi bàn chân bị bó nhỏ xíu đến không thể tự di chuyển phải cần đến hai thị tỳ xốc nách dìu đi ngả nghiêng từng bước – nét đẹp của cành sen trước gió. Nhưng nàng có đôi gót hoa đẳng cấp. Ôi…
<!>
cõi người có bao nhiêu
mà tình sầu vô lượng
còn chi trong giả tưởng
hay một vết chim bay (1)
Thôi, cám ơn. Chẳng thà làm gà rừng, nữ tặc.
Ngay hôm sau nó được hộc tốc bứng ra trồng ở khoảnh đất không lót gạch trong sân trước nhà, sát vách tường căn số 16. Nó mà biết nói năng thưa thốt hẳn sẽ cám ơn chủ nhà đã giải thoát mình khỏi số phận bị giam cầm cưỡng hiếp. Lớn phổng phao được khoảng mét tư thì có vị khách, vốn là tay chơi cây-cá-cảnh sành điệu, lâu ngày tình cờ ghé thăm bạn cũ. Trong lúc trà nước, khách liến thoắng hỏi:
– Ai trồng cây si chị vậy?
Lơ đãng, bà giáo nói:
– Giờ này đốn chứ còn trồng gì nữa ông? Sao ông hỏi vậy?
– Cây si chần vần trước nhà mà còn làm bộ! Thứ này cho phát triển tự do thì coi chừng có ngày chị chết vì tình si.
Nhờ lần ấy bà giáo mới biết tên gọi thực sự của cây bonsai. Nghĩ ông khách bù lu bù loa chơi cho vui, chủ nhà không thèm để ý, ngờ đâu 15 năm sau nó vươn lên 13 mét.
Lúc đầu nhìn ra cái sân mát rượi, thấy đã đã. Không để ý đến nó độ dăm ba tháng, một hôm từ cửa phòng trên tầng hai chợt nhận ra bên ngoài phủ ngộp một màu xanh đầy sức sống, tràn, xòe. Khoái chết ngất. Chẳng bao lâu sau, màu xanh đó trồi lên tận ban-công phòng ngủ ở tầng ba. Hàng ngày nằm thẳng cẳng hiu hiu nghỉ trưa trong phòng mình, bà Thúc Diên hả hê nhìn ra cửa sổ chỉ thấy xanh, xanh, rồi xanh. Phủ phê thật. Giờ thì nó đã thót lên đến sân thượng, hòa màu xanh khỏe mạnh của mình với xanh xam xám, xanh nâu nâu, xanh non non, xanh nhờn nhợt, xanh ngăn ngắt của các loại cây cỏ khác trong vườn treo Babylon, tòng teng những chậu là chậu. Gió lên thì phải biết: một hòa tấu khúc xào xạc xanh. Mình si mình, không oan.
Oan là ngày nào cũng phải quét lá rụng cho cả một khúc hẻm 5 căn nhà, không thôi sẽ bị hàng xóm lắc đầu ứ hự; mỗi lần quét gom được một túi rác cỡ lớn. Coi như làm vệ sinh không công cho cả 10 căn vì hai dãy nhà đối mặt cách nhau chưa đầy hai mét dùng chung một đường đi. Mùa si thay lá, mỗi ngày bà Thúc Diên hùng hục cả buổi dồn đầy vun hai bao tải, loại chứa 25kg gạo, có ngày làm đến hai đợt sáng-chiều mới xuể với những cơn mưa lá. Láng giềng căn số 16 sát vách hung hăng bảo thuê người cưa cái cây đi; lá rụng làm nghẹt máng xối, cành nhánh đụng dây điện, có ngày rễ bung bể đường cống ngầm gây họa cả xóm.
Lời tiên tri của tay chơi cây-cá-cảnh đã ứng nghiệm: 72 tuổi, chết vì tình si. Oan ức gì nữa? Nhân nào quả nấy, bonsai nào cây si nấy. Karma. A Di Đà Phật!
Dưới tán cây che rợp gần 10 mét hẻm, ông bán chuối thường đậu xe ba gác ở đấy nghỉ mát, rồi cứ đứng yên một chỗ mà rao chuối, chuối, không thèm đẩy xe ra đường dang nắng, mệt . Các chị em mua bán ve chai cũng hay “tập kết” cùng địa điểm. Họ chia chác, sành soạn, phân loại phế phẩm: giấy báo, chai nhựa, lon bia, sắt vụn… râm ran như chợ chồm hổm – chữ bây giờ gọi là chợ tự phát.
Một hôm có trang thanh niên dáng dấp khôi ngô tuấn tú tĩnh tọa trên yên xe gắn máy đã tắt động cơ đậu lấp ló ngoài cổng, đuôi xe nhích lui một chút về phía căn số 16, đầu đội nón bảo hiểm, hai phần ba khuôn mặt khuất dưới khẩu trang màu xanh da trời, kính cận thị loa lóa. Cứ ngồi yên vậy, mắt lom lom ngó vô nhà qua song sắt cổng rào căn số 14. Thấy thiền sư án binh bất động có vẻ lâu lắc khác thường, bà Thúc Diên thắc mắc bước ra hỏi:
– Cậu tìm nhà ai?
– Dạ không có. Ngồi chờ người quen.
Nghe giọng trả lời nhã nhặn, bà giáo ờ, ờ rồi thôi.
Trong mấy tuần tiếp theo, khoảng 3 giờ chiều lại thấy đứng đó, vẫn chĩa xộc hai con mắt vô nhà. Muốn nghỉ mát dưới tán cây si như ông bán chuối thì cứ, muốn chờ ai bao lâu thì chờ, nhưng lom lom như vậy để thấy gì? Không giống như các căn phố trong xóm có cửa chính được đặt sát lối đi của hẻm, cái sân đã đẩy ngôi nhà bà giáo thụt sâu 3 mét. Mọi thứ từ ngoài nhìn vào sẽ nhỏ lại theo đường phối cảnh, bị cắt manh mún bởi các thanh chắn ngang của cổng sắt, chưa kể mớ trầu bà leo chằng chịch trên cánh cổng làm vướng tầm nhìn. Sau nhiều ngày khó chịu trước kiểu chằm chằm kỳ quái của chàng tuổi trẻ, cuối cùng bà Diên bực bội quơ lấy cây chổi bông cỏ viện cớ ra quét sân để quan sát cận cảnh.
Đang bước xuống bậc thềm thì vướng phải nó: một băng vệ sinh hồng hồng có dính máu nhầy nhầy nằm sóng soài trên nền gạch tàu, cạnh đôi dép nhựa của chủ nhà. Có vẻ như loại băng hiệu Laurier, Safety Night, dài 40cm, hiện phổ biến trên thị trường, thấy quảng cáo rùm beng 3 tác dụng chống tràn: siêu thấm hút, siêu vừa vặn, siêu mềm mại, giá 55.000 đồng một bịch 8 miếng. Mãn kinh từ hơn hai mươi năm trước bây giờ sạch sẽ rồi nên trở mặt làm vẻ tởm lợm, bà Diên ngó quanh quất, đoạn cao giọng cự nự đổng:
– Ai chơi ác ôn côn đồ!
Hướng ra chỗ đấng nam nhi đang ngồi trên yên xe, biết là chuyện tế nhị, nhà mô phạm bèn đổi giọng e dè:
– Nãy giờ cậu ngồi đây có thấy ai…
– Dạ thấy có con bé cao từng này chạy ngang quăng cái gì vô khe cổng hở.
Kiểu “cao từng này”, theo như được mô tả bằng tay qua cái giọng lùng bùng phía sau khẩu trang, thì con bé cỡ chừng sáu bảy tuổi. Tuổi đó mà đã xài băng vệ sinh khổ lớn rồi. Nhỏ chút chéo hèn chi không biết chỗ để quẳng. Đồ con nít quỷ. Chàng trai bỗng sốt sắng:
– Mà cái đó là cái gì vậy cô?
– Ư…, băng vệ sinh phụ nữ!
– Cô đưa con coi, con mang đi bỏ cho.
Ngạc nhiên trước đề nghị bất ngờ, bà Thúc Diên chần chừ vài giây rồi lấy cây chổi bông cỏ đang cầm trong tay vít cái băng vệ sinh về phía cổng, thậm chí còn mở khóa kéo cánh cổng toang ra đến nửa thước. Thời buổi nhiễu nhương, hồn nhiên mở cửa cho người lạ quả là sơ hở, nhưng lúc ấy bà giáo chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ muốn thanh toán cho rồi cái của quỷ khi bỗng dưng có người tình nguyện xử giùm. Thứ đó rước vô nhà làm chi cho xui xẻo. Đấy, lại trở mặt. Làm như…
Vẫn ngồi trên yên, chàng tuổi trẻ lấy chân đẩy xe gắn máy trườn tới chỗ cổng mở, khom người xuống điềm nhiên cầm cái băng vệ sinh lên săm soi, không thấy nhin nhín hay gơm gớm. Bà giáo chưng hửng:
– Ủa, mà sao tự nhiên cậu lãnh của nợ này chi vậy?
Mạnh thường quân chậm rãi gỡ khẩu trang cho thấy một gương mặt trạc 25-30 nửa sống nửa chín, kiểu sường sượng sừng sực như trái cây dú khí đá, rồi chẳng nói chẳng rằng le lưỡi liếm dọc lên dọc xuống cái vật dài 40cm, vừa hành sự vừa đưa mắt nhìn trừng trừng chủ nhà. Sửng sốt, thậm chí sững sờ. Tá hỏa tam tinh thì đúng hơn. Bà Thúc Diên vừa giật lùi vừa kêu, lạc giọng đến hai nốt, từ ré tót lên fa#:
– Ui, cậu làm gì vậy? Bộ điên hả?
Kêu lên thất thanh, nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để cảnh giác. Bản năng tự vệ có tín hiệu đỏ báo nguy nhấp nháy đâu đó trong vô thức. Kéo dập cổng sắt, bấm ống khóa cái cạch, hấp tấp bước lên thềm, khóa trái cửa chính, kéo rèm cái rẹt – là những động tác bà Thúc Diên làm tất bật theo điệu staccato/allegro. Khoảng hai phút sau nghe tiếng máy xe nổ, rồ chạy về phía đầu hẻm, bà giáo mới se sẽ rẽ cái rèm he hé nhìn ra chỗ trống dưới tán cây si. Rõ là mạnh thường quân bấy lâu nay đâu có chờ ai, chỉ chờ có ngày hôm ấy. Sau thời gian nằm vùng, nắm chắc thông tin về hoàn cảnh và giờ giấc sinh hoạt của bà già neo đơn, tên biến thái bắt đầu hành động. Chính nó bày trò xả rác để quan sát phản ứng của đối tượng được chọn. May, nó bỏ đi nhưng có mang theo cả rác.
Để giải mã, bà Diên bày giấy bút ra gạch đầu dòng ngay lập tức:
– Tại sao đối tượng được chọn lại là một bà giáo già?
– Giới tính quan trọng, còn tuổi tác thì không?
– Khu vực an toàn: góc chết không có camera giám sát, nhà không có đàn ông, cả gia đình căn đối diện bứng rễ đi Mỹ định cư, hàng xóm vắng nhà trong giờ hành chánh, tán lá cây si sum suê che khuất tầm nhìn của bất cứ ai tình cờ quan sát từ ban-công nằm trong cự ly?
– Lợi điểm: cổng sắt có các khe hở cắt dọc, đủ rộng để thò tay vô phát tờ rơi hoặc giao báo – điều kiện lý tưởng để xả rác, thứ mà các căn hộ lân cận không có?
– Hừ, kiếm đâu ra cái băng vệ sinh còn tươi rói? Của má nó, vợ nó, chị nó, em gái nó?
– Đã có thể trâng tráo, vì sao phải diễn bằng cách hèn nhát đổ việc cho một con bé “cao từng này”?
– Nếu thiếu cảnh giác hoặc chậm một khắc, trật một khấc, để nó lọt được vào nhà, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Lớ quớ nó sẽ bonsai cho một phát?
– Quý ông này bị bệnh gì, thu hoạch được bao nhiêu thành quả từ phương pháp điều trị bằng nghệ thuật thị giác lẫn vị giác một cách mất vệ sinh, với chất xúc tác khác giới tính bất chấp ngoại hình tuổi tác?
– Có điều gì trong người nó đã bị bonsai, bức bách đến phải bứng ra ngoài?
Tục ngữ Cameroon có câu: “Hỏi tức là trả lời”. Bà Thúc Diên loay hoay liệt kê nghi vấn các loại, chưa kịp tìm được giải đáp thì một hôm bệnh nhân đến tái khám đúng 3 giờ chiều, sau vài tuần lễ dưỡng thương đâu đó, hoặc có thể đã lu bu hoạt động điều trị ở địa bàn khác. Lại tĩnh tọa trên yên xe gắn máy, án binh bất động dưới tán cây si, chĩa ánh nhìn sòng sọc vô khoảnh sân có lát gạch tàu. Khẩu trang vẫn mang, nón bảo hiểm vẫn sùm sụp, nhưng bà giáo khó quên được cái vẻ nửa sống nửa chín của khuôn mặt dú khí đá, vừa sường sượng vừa sừng sực.
Rút kinh nghiệm lần trước, chủ nhà bình chân như vại, cũng án binh bất động ngồi lì trong nhà quan sát ngược. Cho đứng chờ-người-quen mệt nghỉ. Gần một giờ sau thì ngưng tọa thiền, bỏ đi. Chắc chán. Đoán chừng phản ứng hóa học đã không được đẩy nhanh đến trạng thái cân bằng do thiếu nồng độ nhiệt độ áp suất, bà giáo thở phào nhẹ nhõm.
Hơi sai. Khi mở cửa ra quét sân theo thời dụng biểu hàng ngày, bà Thúc Diên thấy nó: một cái quần lót phụ nữ màu kem nằm ngoằn ngoèo trên một vuông gạch trong sân. Chắc đã có khoảnh khắc lơ đãng về phía chủ nhà, không kịp thấy shipper thò tay vô khe cổng ship cho một món không có trong danh sách đặt hàng. Dạo này, vì đại dịch, thiên hạ rần rần mua bán online, mở miệng ra là shipping với lại shipper. Hàng giao mà không được nhận thì gọi là boom hàng, phiên âm ra tiếng Việt thành bùng hàng. Nhưng nó giao kiểu này thì hàng khó bùng. Chỉ có khó xử thôi. Rước của nợ vô nhà chi cho xui xẻo! Lầu bầu điệp khúc cũ, bà Thúc Diên lấy cây chổi bông cỏ vít cái quần ra đường hẻm cho nó hơi ngả ngớn về phía căn số 16, điểm parking của chàng tuổi trẻ. Nếu mạnh thường quân bắt quả tang hành động này, chắc sẽ lại nhã nhặn cầm lên như lần trước.
Phụ tùng phụ nữ chỉ có ba món cơ bản: băng vệ sinh, quần lót và áo ngực. Giờ chỉ còn chờ được ship cho món thứ ba. Nhưng quẳng mấy sản phẩm này vào nhà phụ nữ chẳng khác nào của thiên trả địa, chở củi về rừng – loại củi kém chất lượng đã qua một lần dùng, liệu có tác dụng gì về phía shipper? Đàn bà đúng ra dễ hiểu hơn đàn ông. Thứ chi mà kín thì bị cho là dơ dáy và tục tĩu nếu bị phơi ra chỗ công cộng. Tục tĩu nhưng lại có nhiều side effects. Nam giới có quyền chơi áo thun ba lỗ, thậm chí ở trần mặc quần xà lỏn rộng rinh phấp phới, có khi để vậy lái xe gắn máy chạy vèo vèo không thấy ghi vào app/ứng dụng gợi tình, cũng không bị phê vi phạm thuần phong mỹ tục. Không hiếm các vị phong lưu tài tử ngao du sơn thủy thênh thang cử bộ, thống khoái banh phẹc-ma-tuya chào hàng với các tiểu thư cành vàng lá ngọc để có được thú vui tao nhã nghe các nàng rú lên, giọng trong vắt ở âm vực cao.
Sống đến thất thập lẻ 2, vẫn chưa hiểu lắm cái lẽ vô thường của trời đất. Non chục cuộc tình mơ màng thời trẻ dại, trong số này đã có hai chàng bỏ mình cho nội chiến, bốn cụ chết già, đám còn lại chìm nghỉm không thấy sủi tăm; một cuộc hôn nhân truyền thống với bậc nam tử hội đủ các phẩm chất của mọi loại đàn ông trên thế giới; một cuộc ly dị lặng lẽ như cá voi trầm sát. Sau các cuộc vừa kể bà Thúc Diên hiện sống an nhiên tự tại, đã lâu không có cuộc gì làm cho lăn tăn nhiễu sóng, cho đến cuộc này.
Đúng như dự đoán, sau vài hôm dưỡng bệnh trị bệnh đâu đó shipper lại ngấp nghé dưới tán cây si, chắc hẳn đã sẵn sàng ship một áo ngực vô sân cho trọn combo nội y. Thay vì ngồi im trong nhà chờ nó ra tay, bà Thúc Diên gõ nhanh một tin nhắn cho ông bạn thâm giao cây-cá-cảnh:
Khẩn: có tên điên giai đoạn III đang trồng cây si trước nhà; cho thằng con đệ thất đẳng huyền đai Taewondo của ông đến đốn mau kẻo trễ!
Chỉ trong vòng 3 nốt nhạc, bà Thúc Diên nhận được hồi đáp:
Sẽ đích thân.
Ký tên: RED (retired extremely dangerous) (2)
Câu lạc bộ người cao tuổi sắp sửa có sinh hoạt rộn rịp.
Nghĩ cũng tội. Nó bệnh mà! Cũng tất tả ngược xuôi chui vô tận hang cùng ngõ hẹp để chạy chữa chứ có sung sướng gì đâu.
Trần Thị NgH,
NgK 06.2021
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét