tranh nguyễn sơn
Chợt Phố Chiều
Tóc bồng như sương khói,
Em về qua phố quen.
Trời rộng thêm một chút
Đất lùi sau cõi quên…
Đời chao nghiêng mấy thưở
Đêm mờ sông núi tôi:
Buổi em còn đi học,
Con đường lạc mất ơi!...
Em về như nốt nhạc
Giăng trang tình nắng mưa
Rớt xuống dòng dâu biển,
Lay động hồn sớm trưa.
Phố chiều ngưng bóng nắng,
Bước em chìm khuất đi
Hợp tan như cành gió
Xô giạt ngày theo mây…
Xôn xao con phố nhỏ
Lắng tan vào cõi xưa…
Hóng Mát Cửa Tây
Từ ta mất cả sông hồ
Nửa thương thế sự, nửa Bồ đề tâm.
Giá mà cát bụi phù vân
Gió tây thổi lộng cuốn quầng cà sa (?)
Trở về từ cõi ta bà
Phong sương gát trọ nhập tòa kim cương!
Con là con Phật mười phương,
Một tâm diệu nhẹ, tỏa hương mây bồng.
Một mai trên ngọn lửa hồng,
Ai khêu cho nở đóa lòng thanh trai?
Loanh quanh giữa chốn trần ai,
Dư vang đá nát vàng phai cõi người…
Giấc Trưa.
Tặng những ai ngon giấc trưa.
Giấc trưa chừng đã no đại mộng.
Chớp vội hàng mi sắp hết ngày
Ba ngàn thế giới vẫn lộng gió
Trong niềm khát đắng tịnh bình sao?
Giấc trưa đã rụng trên gối lạnh
Mà sóng lòng còn gợn phế hưng
Vẫn nghe dự chấn len qua cửa,
Kiếm gãy bình khô đeo mấy trùng…
Còn nghe cánh bướm rung trang sách,
Ru những đời phai phủi ước mơ
Nắng xế qua song không làm ấm
Những bước chân về nhớ hải hồ.
Giấc trưa như sót từ thiên cổ
Nối xưa-sau trường cuộc biển dâu,
Xanh rêu chiến hào, hoa thiếu đất:
Quê nhà hoa nở giữa lòng ai?
Giấc trưa nghe lạ hồn hoa cỏ
Sông núi người: chạnh giấc ngủ nhờ.
Trưa trưa ngủ đỗ nhân quần quán:
Tứ hải trôi dài chiếc gối đơn….
Hồ Tuấn Nhã
(Seattle, WA, USA)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét