CHIỀU
mái tây hiên nguyệt gác chênh chênh*
một trời nhân thế
một đời qua
một trời lung linh
cùng tuế nguyệt
một hoàng hôn xuống một đời trôi
chiều
nghe từng nhung nhớ
để thấy mơ màng mộng tàn phai
chiều
soi bóng mặt hồ
trên từng ngón xuân nồng
một thời phế đế một lần qua
chiều
nuốt dòng dư lệ
của tháng năm mòn trên nẽo trần ai
đời là thế thời phải thế
xin một chút hương thừa làm bằng chứng yêu em
và. nằm xuống sau ngọn đồi trước tròn sau méo
sông lênh đênh chảy theo bốn cửa thành một thuở
để xuôi về biển mẹ trong tay nhớ ngàn sau
chiều
lốm đốm
trên lớp da mòn tóc trắng phêu
chiều
gục xuống
ta . khóc đời ta một kiếp lưu vong.
*ý thơ của Tản Đà Nguyễn Khác Hiếu (1889-1939).
ĐẤY LÀ ĐIỀU MUỐN NÓI*
ta ăn
nhiều mận chín
ngọt như cây cà rem
và em
có thể dành
ăn sáng mai
đừng buồn . đấy là điều muốn nói
vì quá ngon
mà hóa ra lạnh lùng.
* võcôngliêm dịch từ thơ của William Carlos Williams (1883-1963)
THIS IS JUST TO SAY
I have eaten
the plums
that were in
the icebox
and which
you were probably
saving
for breakfast
Forgive me
they were delicious
so sweet
and so cold.
NHỚ XƯA
cùng lúc ấy
gió ngàn phương tiếp dẫn
tôi. bước qua những thăng trầm tục lụy
tuổi phù du đắm đuối gọi xuân về. người đã ngủ
tự ngàn năm còn nhớ bóng quan san
xin giữ lại những bước đi thầm lặng
trong ngõ về giữa ngọ lá lao xao. em trên đôi tay ngà ngọc vuốt
hửng hờ tuyệt trụ thẩn thờ đó đây để cho sa mạc buồn tênh cuối trời
mây lục điạ bềnh bồng sương đục tận nắng vàng đất trích phù vân
bây giờ ai biết lòng ai / từ phiêu du đó lênh đênh trận tiền
lăng cổ miếu lui về trong tịch mịch để nghe hương lửa đánh thức mình
nhớ xưa. xa lạ từ trời. biết không không biết . một lần đó đây. thôi mà!
tay mò mẩm động vào khe nước rịn cho lăn lóc ngậm trái bồ hòn một khi
mặt trời soi mấy dăm trường có ai tào lục bốn bề ngổn ngang ? -tôi
sầu biệt xứ trưa về nghe tiếng vọng tưởng như lời nhắn gởi buổi ban đầu
mấy mùa xanh đá mấy đời xanh rêu cho ba sinh hương lửa khép mình
tam thu cho triền miên mọc cho triền miên cong. lá rơi
từng phiến tơ chùng lai láng chảy / nhựa xuân rồng lộn một huế xưa
thắp nhặt cho tròn giấc ngủ luân hồi một kiếp sau . có có không không
miệng thế gian khi tròn khi méo giữa ta bà bóng sập vây quanh
chiêm bao từ ngõ ngách về / dưới mưa mấy bận câu thề chưa khô
nắng dâng đầu ngọn ưu phiền . gió lủa quá khứ cơn buồn gia tăng
nhớ xưa . huế lạnh đông tàn sau lưng cửa sập* mọc nhành liễu ru
bóng hoàng thành trở giấc từ lâu cho sao mai mọc bốn bề như không
đêm như nối bước biểu tình đèn soi bóng nước hửng hờ một khi
em. ngồi vấn sợi tóc quăn đợi cho năm tháng hứng đêm khuya về
một lần hội nhập gió hoang . ôm vòng tay lại nhớ hoang mang bóng hình
sương đọng lại trên tầng tháp cổ mặc cuồng phong xé nát con tim
buồn bạc xứ lên tấm thân tàn che gió phong sương phủ đầy bóng tối
tôi . lạc bước đường trần giữa chốn ta bà miệng hùm gan sứa giết chết tình tôi
trong giờ hấp hối níu xa xưa lại để hồn lung linh bóng vía giữa triền hạn reo
xin khất lại những thăng trầm cố đế một thời một đời chó ăn đá gà ăn muối
vỡ tan hoang trên trận địa không biên giới để cho cát vàng thổi gió theo mây
và . chìm vào quên lãng dưới lòng sâu xanh biếc không mộ chí suốt đời sau
còn gì nữa không? chả thấy. chả nghe . chả biết . chả nói . tê mô răng rứa
chỉ nghe gió thở mưa tuông mây đục đậu giữa trời bao la không sắc màu
thôi nhé! đêm tới gần bên tôi trong tiếng còi xe đang đợi để đưa về...
em. có nhớ xưa trên cầu phượng vĩ?
tôi. nghe như tơ liễu uốn quanh mình.
VÕ CÔNG LIÊM
(ca.ab.yyc . remembrance-day 11/11/2021)
*Cửa-sập: Cửa nội thành sập trong trận chiến Mậu Thân (1968) có tên gọi từ đó. Nay đã tu bổ và đổi tên gọi khác.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét