Thứ Sáu, 24 tháng 12, 2021

biến tấu trong giao hưởng - khaly chàm

Chùm thơ dự thi của Khaly Chàm

 

mùi hương da thịt tích tụ trong tàn tro

dáng lửa huyền ảo liên kết với tâm linh để bày trò lễ nghi mai táng

bất chợt, tôi thèm được nghe giọng nói tự tình của bài thơ về số phận

thời gian tích cực khoan xuyên thủng hộp sọ

ý tưởng như con thuyền ma lênh đênh quanh vòng thủy não

hôm nay, có thể nhiều người thích trang điểm thẫm đen màu sợ hãi vây quanh diềm mắt

 

mặt trời từng ngày vẫn mọc không phụ thuộc sự suy tư

thói quen của niềm đau khôn ngoan dần mọc rễ trong tận cùng khái niệm

nhục thể rạo rực trần truồng dục tính nhưng chẳng thấy khuôn mặt       

người đàn bà của quá khứ đang phô bày hình thái loài bướm đêm tươm mật và quyến dụ

như một trò đùa cố tạo vẻ hào nhoáng chờn vờn vỗ đôi cánh mỏng

 

những đứa trẻ côi cút nằm co ngủ mơ nhìn diện mạo thiên đường cổ tích

mường tượng chúng như lũ mèo hoang thoi thóp chờ đợi phép mầu cứu rỗi từ chủ nghĩa bốc phét ảo tưởng

có thể, cuống họng thành phố không ngừng nhú chùm con mắt vi trùng nhọn hoắt

chẳng ai cần sắp đặt việc trình hiện cơn đói dành cho những ngày mất ý thức về sự sống còn

 

hôm nay, trên những con đường không còn bung tràn rực rỡ thứ âm thanh tụng ca hạnh phúc khôi hài

đã lâu lắm rồi, tôi nằm ngửa mặt cùng hồn phách trên đất hoang lạnh ẩm hơi nước

tôi quên bẵng giáo điều đã dạy tôi nhớ thì thầm khởi niệm

hiện tại hai tay tôi luôn bám níu vào hơi thở chính mình

cho dù đã chuyển hóa thành hồi ức buồn thảm

nhưng tôi tự nhủ lòng phải cố vượt lên khỏi chiều sâu huyệt mộ

 

ngớ ngẩn về sự sống được trưng bày

 

Kha Ly Chàm | Tương Tri

 

sáng thứ bảy bắt đầu cơn khái niệm về một điểm chết thật gần

rụng xuống đáy ly đen thui niềm sân hận

chợt nhớ đêm qua giấc mơ chui ra từ cổ họng

định hình cho đôi môi nguyên thuỷ

em nói là rất nhớ anh

nhưng đó chỉ là âm vực kiêu sa thoát ra trong lồng ngực của vầng trăng muộn

 

nắng bắt đầu vàng lên rồi đó chứ

chiếc khăn màu mây đang lau chùi nước mắt của chiếc loa phóng thanh treo trên cột điện đường góc phố

người ta quá nhàm chán về sự thõng chân từ những trận bão

dăm ba thằng già vô tích sự (có thể) trong quán café bình dân đang suy gẫm một thế cờ khi đem con chốt thí vượt qua sông

chiếc xe tải tầm trung không mái bạt chở đám nhạc công kèn tây sau xe tang xập xình lu loa giai điệu besame mucho rất ư quái đản

 

tôi muốn đọc thì thầm vài câu thơ tình

gửi tặng bầu trời xanh luôn cưu mang nhiều con mắt ráo hoảnh khát thèm lời nguyền ngát hương thơm bay lên từ những loài hoa

bên kia đường dường như lũ mannequin loã thể chưa kịp mặc áo quần sắc màu loè loẹt đang gọi tên tôi ơi ới

tiếng hát một nữ ca sĩ chắc hẳn là diva ma quỷ cứ tru tréo từng hồi khiến bài ca vỡ nhịp nằm úp mặt tức tưởi trên nền xi-măng

người phụ nữ đẹp mỉm cười theo cách nhìn thẩm mỹ trong mắt tôi

hiển lộ đôi vú của ngàn triệu năm ánh sáng

nhắc nhớ tất cả con người đều phải hàm ơn

 

Khaly Chàm

tpsaigon 12/2021

(Tác giả gởi)                                                         

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét