tranh nguyễn trung
ĐOẠN GHI CUỐI NĂM
tưởng nhớ thi sĩ Du Tử Lê (1942-2019)
tháng mười hai
vật vã cơn mê
mùa dịch cách ly
đường đi xuống phố
che mặt che mày
nắng ế ẩm lên vai gầy
tháng ngày buồn lê thê
ngoài trời tuyết bay nhẹ
độ lạnh -10 c
hàng cây chít khăn tang
hương khói mờ nhân ảnh
tưởng mùa xuân năm nọ
súng nổ hay pháo nổ
không thấy bóng người qua
gió đứng
căng nỗi buồn vạn cổ
nhớ ra tháng dương đi tháng âm tới
sanh nhật . tôi . không ngày tháng
lặng đứng nhìn
dưới lủng sâu
dấu chân chim trên tuyết
chiều mù mây xám bay
nhớ về một huế xưa
sân trải đầy vạn thọ
em. thoáng qua mành thưa
tháng chạp đâu đã tới
tết về trong tháng tây
những cụm hoa bẻ gió
xuân gãy nhánh hoa đào
trên tay em hồng hồng tuyết tuyết
trong tôi bốn mùa bóng tịch dương
thèm cốc cà phê đen giữa lúc này
cho đở nhớ một sàigon eden hay pagoda
em. trong cửa kiến
tôi. tượng đá buồn
chiều cuối năm dương lịch
nouvelle année đi qua ngã ba chuồng chó
bổ lẻ những cụm từ dã man không cầu chứng
lên xe lục tỉnh ‘em mỉm nụ nhiệm mầu’*
tôi lặng đứng . giữa trời mưa gió bão bùng
đoạn ghi cuối năm ngày tháng đó
chẳng còn thấy ai bóng với hình.
*Thơ của Quách Thoại (1930-1957)
TÌM NƠI ẨN DẬT VÀ KHÔNG THÂY BẠN Ở NHÀ
Dưới cội thông già
người ở nơi mô?
thưa rằng :
‘thầy tôi đi nhặt hoa thơm cò qúi
đó đây trong rừng’
Nhưng than ôi !
mây che mấy lớp biết đâu mà mò*
*võcôngliêm phỏng dịch bài thơ dưới đây của (Jia Dao) Giả Đảo (779-845)
LOOKING FOR The RECLUSE And NOT FINDING HIM HOME
I asked his servant under the pines
he said: ‘The master has gone to pick herbs
He is somewhere out there in the hills’
But the clouds so deep I know not where.
(Trích trong tập Thiền Thơ / Zen Poems) Thi tuyển của Peter Harris / Pocket Poets USA 1999.
TRĂNG MÒN
đêm tháng mười
hiu hiu bẽ gió mùa đông
phố rơi vào ẩm ướt
tay vén dài ưu tư
dưới cầu thấp thoáng bóng hình ai
đốn giác hàn uy dĩ thập phần*
trăng mòn
trăng khuyết
liễu ru
vòng tay ôm mộng mê đường đó đây
em . mắt nâu lả lơi
giữa trời ảo thực hình như đã
một thuở yêu đầu
sương mai còn đọng
mây đứng gục đầu
vòng ngực thở dốc
mắt môi sầu dâng
trên võng mô nhân thế
tết chưa về giữa trời tháng lạnh
những con chim trốn tuyết bay về đâu
vọng băng qua ngã tư hiền
từ vô lượng kiếp hóa thân lưu đày
tôi . về muộn giữa trời thương tóc trắng
em . mưa trên ngàn vương vấn đời nhau
cánh đồng rạ khô phơi từng cọng nhỏ
gió hanh hanh nắng mong manh
hờn vong quốc vắt ngang đời biệt xứ
phố thênh thang phố buồn lang thang
trăng mòn
nguyệt tận
con đường xưa ngày đó
mưa lất phất bay . và tôi
những loang lỗ cuộc đời
trên từng phiến tơ chùng
đôi mắt hồ thu xanh biếc . và em
xa ngát nghìn trùng một cõi riêng
cọng biển đã ra khơi
chiều mưa giông tới rồi.
* Thơ Nguyễn Du: ‘Bỗng thấy cái lạnh uy hiếp mười lần’
THÁC MƠ
ta. nhặt cánh mối giữa mùa hè làm quà tặng
có thể chiều nay thăm thẳm nhớ . em
lụa là sương khói buổi ban đầu trong mắt biếc tháng ngày qua
hớp nắng khép khung cửa hẹp thổi nụ cười vô cớ vào hư không
vùng trời nhiệt đới miên man hình bóng đôi vai tròn bình sứ . em
cháy trên môi mùa hè óng lụa . huế nặng lòng giọng nói miền quê
nghe như hồi nớ ngột gió văn lâu dưới bóng chiều bến đò thừa phủ
hoa la nhơn tinh khiết nằm tĩnh vật bên em long lanh thềm xưa cổ tự
lá ngủ
mùa thu
non mềm
lên vạt áo xanh
và . liễu vẫn đưa mưa vẫn đợi
em nhớ không thác mơ ngày đó mưa ướt dầm dề bạc phếch đôi môi ?
rừng xưa đã khép trong mắt nhớ . ôi liễu mơ màng bóng nguyệt dư
đêm reo tiếng suối . đọt khói phất phơ bay như đôi cánh rũ . một thời
ngõ cụt tắt đèn chỉ mình ta trong bóng hoàng hôn lặng lẽ chờ xe tang
phố mệt lả lên vòng ngực lỏng nghe như ai gọi đầu dây mà nghĩ tới
mùa xuân năm nọ . con đường giới nghiêm . vàng bay theo mây bay.
VÕ CÔNG LIÊM
(ca.ab.yyc. đầu tháng 12/2021)
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét