nhà thơ Nguyễn Thanh Châu
bất ngờ. một chút mưa xuân
lấm tấm
rơi. những giọt mưa xuân. hiếm hoi
biết có thẩm thấu tận hầm sâu ký ức
đã ngủ say. đồng hồ cát lưu niên
ta khát khao niềm vui. thật hồn nhiên
ô. những nụ hoa xương rồng bung nở
làm rạng rỡ đời nhau
một chút gì điên dại. phải không hở?
mưa. mưa cứ rơi
hãy trôi hết những chuổi ngày ôn dịch
dù sao. lòng ta vẫn ở cùng người
mãi mãi…
giao thừa.
trong rừng tù uống rượu
xúm xít ngồi quanh bếp lửa
kể đau mấy nỗi nắng mưa
giao thừa đến không pháo nổ
rừng buông tiếng thú. sửng sờ
vương vất đâu cành lan dại
đưa. ngai ngái làn hương xưa
ta. chắt chia nhau miếng rượu
đổi từ sóc thượng sớm nay
ấm người qua hồi cơ khổ
ấm đời nhau bước đi đày
năm năm. trong cơn sốt đỏ
lòng ta. lòng ta ta hay
này. anh bạn già lụ khụ
hùng tâm tráng khí để đâu
ơi. bạn tóc xanh kia nữa
bao nhiêu hận cố vùi sâu
cùng ta ngấm từng giọt khổ
may khi giải chút niềm sầu
bạn kể. đời trong binh nghiệp
tử sinh kẽ tóc đường tơ
còn anh. sợi tình oan nghiệt
thương ai chín đợi mười chờ
thương em hòn vọng phu kiếp
đuổi đeo mãi suốt thiên thu
riêng ta. nhớ quê dằng dặc
lũ lụt. rồi hạn hán luôn
năm năm. sống mòn tù rạc
đất trời dường cũng bất an
ruộng hoang từ đường nhang lạnh
người đâu lê lết miếng ăn
người thân. dập dềnh sóng biển
cái chết trắng. đến lạnh lùng
đêm ngóng lên sao chiếu mệnh
rụng về đâu những sinh linh
âm âm lũ ngàn thác đổ
chạnh lòng ta mối hư sinh
ngồi đây. nửa mê nửa tỉnh
rừng treo nỗi chết từng giờ
bao lâu rồi không biết tết
khuya nay. chút rượu nào say
hằng đợi điều chi sẽ đến
lạ thường hơn những giấc mơ…
Nguyễn Thanh Châu
(AZ)
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét