Tôi Cô Đơn Như Thượng Đế
Thượng Đế luôn luôn cô đơn
Tôi đôi khi thấy mình
cô đơn như Thượng Đế
Tôi buộc nỗi cô đơn của mình
vào cánh diều
thả bay lên thật cao
nỗi cô đơn của tôi
chạm vào vết thương bên sườn Thượng Đế
Thượng Đế cúi xuống
Cả hai vỗ về nhau
tôi ngả vào tay người
cô đơn hóa thành gió
bay theo những đám mây
những đám mây múa lượn
rơi xuống những hạt mưa
tưới trên cánh đồng mênh mông
nở những bông hoa ngũ sắc
Có con chim bay tới
mang những mầm hoa đi thật xa
chia đều cho mặt đất
bây giờ cô đơn không còn cô đơn nữa
đã thành cánh rừng hoa.
Tháng 8/6/2018
cả một giòng sông đứng lại chờ
Môi tôi còn mùi thuốc thơm mời
Người xa tôi một dòng sông trắng
Dẫy núi bên kia có ngậm ngùi ?
Tôi xa người hàng cây bâng khuâng
Nước dâng lên chiều xuống muôn trùng
Người xa tôi có còn đứng ngóng
Một cánh chim bay ở cuối rừng
Tôi xa người như xa cơn mưa
Mái tóc tôi còn ướt đêm nay
Nhớ tôi người còn châm điếu thuốc ?
Nhớ tôi người có đi trong mưa ?
Người xa tôi gió cũng lặng thinh
Cho tôi rung nỗi nhớ quanh mình
Người đi như suối qua rừng vắng
Cả một dòng sông đứng lại chờ .
Trần Mộng Tú
(Seatlle, WA State, USA)
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét