trần yên hòa
Biển Dâu Tôi
Ơi rừng xanh kia còn đó hay không?
Hay cũng biến thành sông, thành suối
Ơi núi non kia còn đó hay không?
Hay tang thương như ta một dạo
Ngày tóc còn xanh phơi phới yêu em
Quần áo trắng ngây thơ tuổi trẻ
Ta mòn dần trên ghế tháng năm
Ngày lại ngày kinh qua dâu bể
Đời có lúc trắng xanh hy vọng
Đốt đuốc tìm sự nghiệp trên cao
Cũng có lúc đau thương lồng lộng
Vết dao đâm nát ngứu tim trào
Cũng có lúc quang vinh chất ngất
Đứng dưới cờ hát khúc hùng ca
Thề quyết chiến đáp lời sông núi
Ngẩng mặt lên gươm tuốt sáng lòa
Rồi đến khi cúi đầu gục mặt
Ôm vết thương thân thể nát nhàu
Thân tù tội bò lê bò lếch
Ngày vong thân làm kẻ cuồng đau
Sáu mươi năm bể dâu đã trải
Những mê hoang ảo ảnh chập chùng
Lòng chất ngất nghiệp đời hung bạo
Ta quay về buông xả bao dung
Trở về cùng em trong hang cổ tự
Nhìn đời bằng con mắt vô ưu
Ta đã ngộ đây là giấc bướm
Cuộc biển dâu nhìn quá ngậm ngùi.
<!>
Buổi Trưa Ấy
Buổi trưa ấy qua đời ta rất lạ
Cành cây xanh sáng mãi thật dịu kỳ
Gió thốc tháo trên tầng cao khí quyển
Em mơ hồ thương nhớ đến mê ly
Có phải ta vừa đi qua cơn sóng
Giữa dòng đời tụ-hợp-chia-tan
Trăng khuất dấu và sao lặng nín
Em đi vào cõi sống hoang mang
Buổi trưa ấy đứng dưới tầng mây thấp
Em-xênh-xang-áo-mão-cống-xang-xề
Trưa nắng quái chói lòa nghe mê mệt
Lặng ôm đàn ngồi khóc thỏa thuê
Buổi trưa ấy đúng là trưa thế kỷ
Có nắng trong xanh có ngất ngây tình
Ta cúi xuống trao em cành nguyệt quế
Bỗng thấy mình thành cát sạn, sinh linh
Trưa hôm ấy đúng là trưa yêu dấu
Em và trưa giữa phố thị say mềm...
Trần Yên Hòa
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét