Người xưa chắc giống như thi sĩ
Bày tiệc trần gian thết đãi đời
Vứt kiếm anh hùng say bí tỉ
Đốt sạch nhân tình đem xác phơi
Tàn tiệc thánh thần ngồi chết ngượng
Che mặt nghiêng đầu lệ thánh thư
Kinh điển quên ghi điều loạn sử
Đời sau đâu nhớ chuyện phù hư
Người xưa thất chí lui về ẩn
Cần trúc buông câu Lã Vọng chờ
Ta nay cơm áo phờ râu tóc
Về vườn sống để đỡ bơ vơ
Người xưa lẻo mép khua môi bảo
Mái tranh che hai quả tim vàng
Ta nay lang bạt không nhà ở
Cùng vợ che lều lá lầm than
Ngồi lại bên vườn, chân lết bết
Mùa nước ao phèn lún đất đen
Bóng mây chìm thoáng lòng mê mệt
Ta chợt buồn như một thói quen
Thói quen cũng xa theo trang sách
Chữ nghĩa văn chương buổi nhạt nhoà
Bỗng ai khua động bờ lau lách
Ngỡ tiếng thơ vừa dậy dưới hoa
Thơ với người xưa đi biền biệt
Vẹt gió, du hành xoá dấu chim
Lưỡi kiếm phong trần ai tuẫn tiết
Tràng cười ràn rụa xé trăng im
Người xưa từ dạo mơ bất tử
Ngậm thuốc trường sinh đạp xác phàm
Ai đã ôm thân bờ tư lự
Tóc rụng đầy hồn trắng túi tham
Người xưa từ buổi khoe xiêm áo
Kiếm hiển vinh đâm xuống tim sầu
Khanh tướng nửa chừng rơi giáp mão
Chống cuốc nhìn lên mây biển dâu
Người xưa từ thủa ôm trăng chết
Rượu ngập nhân gian tuý luý sầu
Thơ thét lên rạng ngời sông nước
Cơn say còn chếnh choáng ngàn sau
Người xưa từ nỗi buồn im bặt
Đốt lửa cười vang rụng cửa thành
Ai đạp bệ rồng nghiêng mặt đất
Cuộc thất tình vua cũng loanh quanh!
Người xưa từ thủa vung tay võ
Giữa chợ giết người lên núi tu
Chén rượu bềnh bồng trôi tiếng mõ
Chùa nghiêng hảo hớn đạp thiên thu
Ta chẳng phải người xưa như vậy
Về bên vườn chân lấm bùn đen
Đêm ngày nghe tiếng côn trùng gáy
Dừa khô trôi theo nước đất phèn
Ngồi lại bên vườn lòng hoang lặng
Nước theo trăng lai láng ngập bờ
Chợ đời chìm dưới giòng ao vắng
Và gió lên cuốn hút trời thơ
Thơ Tình Trong Trại Cải Tạo
đã cạn dòng thơ từ buổi đó
buổi xa rừng chim cất giọng khan
chiếc lồng nhỏ đời giam bé nhỏ
cõi ngoài mơ là dấu chấm than
đã hết thuở trăng sao xao xuyến
nắng bâng khuâng nhớ sáng thương chiều
mây thôi gọi, gió tình thôi hẹn
tháng năm qua đời xóa chữ yêu
chỉ còn lại mẫu đời giản lược
hòn sỏi kia giạt bãi ngậm ngùi
phơi lòng khô con kênh khô nước
mặt mù sương vàng vọt tuổi người
chỉ còn lại muỗi ruồi ve vãn
nỗi buồn dài buồn tủi thịt da
mắt nâu thâm nửa đời chờ sáng
một người tù gối mộng xót xa
tưởng như thế cho qua ngày tháng
bỗng một hôm trời trở nắng bâng khuâng
nỗi tình cờ vẫy tay lãng mạn
thơ từ đâu đậu xuống tim chàng
tóc người bay lao xao dưới phố
tỏa hương thơm theo gió bay cao
gọi nỗi tình cõi ngoài sương gió
về nâng niu đời đã tiêu hao
xưa làm thơ yêu em nắng dịu
mưa bay chưa ướt vở học trò
giờ làm thơ yêu em nắng gắt
mưa tạt lòng lệ nhỏ trơ vơ
dù có thế nào thơ vẫn thế
xin nâng ly mời rượu ân cần
tình chếnh choáng bước lên cuộc sống
bồng em qua – tay vẫy mùa xuân
Phan Nhự Thức
*
Mời đọc qua Ebooks các Sách của Trần Yên Hòa đã xuất bản:
Xin click vào link sau:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét