tranh nguyễn sơn
BÓNG GIÀ
1.
Quê hương xa cách bao năm
Hồn Quê theo bóng trăng rằm về đây…
Lũy tre xanh lá ken dầy
Chở che hương đất lên đầy tình quê
Nhớ vườn cây trái sum sê
Tiếng chim gáy gụ gọi về xa xăm
Hương đồng, gió nội thắm đằm
Võng đưa kẽo kẹt, người nằm thong dong
Cánh đồng mùa vụ gặt xong
Vũng bùn vừa cạn mùi nồng gió Tây
Sân phơi thóc mới cuối ngày
Kĩu cà, kĩu kịt gánh đầy hương thơm
Dậy mùi khói khét rạ rơm
Quyện lên mái rạ, bữa cơm, tiếng cười
Thương nhau chín bỏ làm mười
Thảo thơm tình đất, tình người khắc ghi
Nghe trong lời đất thầm thì
Mầm xanh ấp ủ, xanh rì mai sau
Dù cho thương hải, biển dâu
Nhớ sao cái thuở cháo rau… mà tình…
2.
Con giờ luân lạc mưu sinh
Bóng hình Quê cũ lung linh im lìm
Chập chờn tim giục con tim
Nỗi lòng xa xứ lặng chìm, tỉnh mê
Con giờ một chốn, đôi Quê
Dùng dằng hai lối đi về vấn vương
Mắt nhìn đăm đắm một phương
Bóng tre ngỡ bóng Quê hương thiếu thời
Rưng rưng Bóng Mẹ cuối đời
Lom khom nhạt tiếng ru hời …con xưa
Chiều nghiêng đổ nắng đong đưa
Lắng nghe tiếng võng hát đưa thầm thì
Cuộc đời là những chuyến đi
Nay đây, mai đó, biết khi nào dừng
Con đi trên vạn nẻo đường
Chân trời, góc biển vẫn thương… Bóng Già
Con giờ ở mãi quan hà
Tuổi cao, bóng xế…Ơi à, bâng khuâng
Con ngồi đếm lại gian truân
Chân đi đã mỏi… lòng ngân ngấn lòng…
Nha Trang, tháng 08. 2022
LÊ KIM THƯỢNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét