Những căn nhà chung cư im phắt. Lặng lờ. Chỉ những người đàn bà trẻ hơn, hay tụm năm tụm ba ở parking, trong buổi chiều những người còn đi làm chưa về, parking trống huơ. Ráng chiều vàng vắt những tia nắng cuối xuống những căn nhà lẻ loi. Cô Lam nói, Ơi, chị Su ơi, căn nhà trên tầng hai hình như người đàn bà đã bỏ đi. Chị Su dè chừng. Không biết. Hôm qua cổ có qua tui nhờ tui coi cái messenger ổng gởi cho ai, như là tình nhân ở quê nhà. Lam la nhỏ trong miệng, Thiệt là! Chị Su, nhưng tôi nghĩ và thấy ổng hiền khô. Chắc là ổng lướt net thấy vui nên tán vài câu. Bây giờ quen nhau trên net, trên Fb, cũng hà rầm. Nhưng có ai gặp ai đâu, kẻ đông người tây, kẻ nam người bắc. Lam nói, cổ cũng quá đáng. Tuổi già hạt lệ như sương mà bỏ nhau làm gì.
<!>
Cô Thụy ở tầng dưới, người đàn bà có chiếc eo thon vì thân hình thật mảnh. Cô đã qua một đời tình, có hai người con trai dễ thương khỏe mạnh. Người đàn ông bỏ đi. Cô đang lo cho những ngày tới, những đứa con ra trường, đi làm, cô sẽ không còn được sự trợ cấp nhà của chính phủ, nhà hai phòng, cô phải tìm căn nhà nhỏ hơn cho một mình cô. Cô thấy mình bóng lẻ, bóng hắt qua tường một vệt đen dài ngoằng. Bóng của vợ chàng Trương hay bóng của mình. Trung thành, chung thủy cũng trở thành một điều phù phiếm. Sống một mình với những đêm khuya khoắc không ngủ được là một tội tình.
Cô Su thì cũng có một đời tình, có những đứa con đã lớn. Và đời tình của cô buồn hiu. Ông đi với người mới hay cô khó tính quá làm người đàn ông chơi với, chán nản và cuối cùng là xa. Cô một mình chăm bón cho khoảnh đất nhỏ trước nhà, những chậu hoa mà cô thích. Những chậu hoa cô mua ở home depot. Nhìn dàn bông hoa của cô Su trồng, ai cũng thấy nó bề bộn, không ngay hàng thẳng lối, nó xiên xẹo và đủ loại, chứng tỏ cô tinh thần bất an. Cô nhiều lúc thấy mình quá đáng với người đàn ông, nhưng chuyện đã qua năm năm.
Lam hay đứng ở chỗ gara xe nói chuyên, tám với chị Su. Hai người đàn bà nói chuyện với nhau như một dàn trải. Buồn quá mà. Lam có người đàn ông bây giờ đang phải ngồi xe lăn, ở tầng hai. Nên mỗi lần đưa ông đi bác sĩ, đi chợ hay đi đâu đó, Lam phải xốc nách ông. Ông mê mệt, ông rũ rượi. Đầu ngoẹo một bên.
Lam xốc nách ông, bồng bế ông từ hơn mười năm nay. Từ ngày hai người còn ở thành phố Cựu Kim Sơn. Ông một thời làm giám đốc thuế quan ở quê nhà, một thời ho ra lửa. Nhưng thời đó đã qua hơn mười năm.
Lam xốc nách chồng đi xuống cầu thang, bế ông vào xe lăn, bế ông ra khỏi xe, cho lên xe đẩy. Ông chỉ ầm ừ. Nhiều khi Lam nghĩ, ông như một cái xác. Mình sống với cái xác ấy đã hơn mười năm, từ ngày ông đột quỵ. Và Lam nhìn bóng mình quá lẻ loi trên căn nhà ở tầng hai, nên Lam hay tìm chị Su để nói chuyện. Để xì hơi. Để tung tóe những buồn đau của mình ra khỏi tâm trí. Xả hết những đau buồn với chị Su, với Thụy, với cô Điệp, với Oanh, với Thắm. Xô ra ngoài những buồn tủi u uất của đời mình.
*
Bà bước ra khỏi đời ông một cách vội vã, với vài lý do vặt. Ròng những chuyện không đâu. Có thể nói đời ông thường quay quắt với đàn bà, với sự đến rồi đi.
Ông phân trần:
- Đấy là những hình ảnh của dĩ vãng anh, đã trên mười năm. Anh nghĩ không quan trọng gì nên anh không xóa. Cái xóa duy nhất là xóa trong tim. Trong tim anh không còn hình bóng ai khác ngoài em. Từ ngày có em về.
Bà nghiến chặt đôi hàm răng:
- Xạo. Anh toàn nói xạo. Toàn là chuyện láo xạo cả. Cả quảng thời gian trước em anh cũng nói láo xạo. Không thể sống chung được nữa rồi, nên em đi ra khỏi đời anh.
Ông hụt hẫng. Những thương yêu dồn lại cho bà bây giờ gói gọn trong chữ hai láo xạo. Anh không láo, mà thật.
Một lần trước với Khánh cũng vậy. Khánh đã bước ra ngoài với xe xịn với nhà riêng với chàng trai trẻ. Ông ở lại, buồn hiu hắt. Rồi ông kết với bà. Ông đã quên hết những ngày tháng cũ. Ông nguyện chỉ còn bà thôi. Nhưng đàn bà sao khó hiểu quá.
Đây là lần thứ hai trong đời ông bị những chuyện không đâu vào đâu làm tổn thương. Ông hụt hẫng. Một mình trong căn phòng đó, trong gian nhà đó. Ông ngủ không được. Ông cô đơn...
Ông hoay hoay trong buổi sáng mù sương có chút gió lạnh, nghe rùng mình. Ông hát một mình ăn một mình nhậu một mình. Người như cứ nhão ra trong cái buốt giá của thời tiết.
Thằng Lâm nói, đ. cần đàn bà nữa. Có đàn bà là tau càng hư hao, càng bận tâm quá. Thằng Phê nói, ông trời đã định có làm gì thay đổi được đâu. Mưa chưa ướt đất, nắng khô vàng vọt trườn qua dãy chung cư. Khu chung cư có những cô gái làm nail buổi chiều lái xe về, quét đèn sáng một vùng.
Gió lại thổi bên kia hàng hiên nghe vi vu một điệp khúc. Buồn.
Những người đàn bà cũng vậy. Bà Hiên, bà Tâm, bà Lê, một mình sống trong phòng vắng. Các bà heo hút với tuổi trên sáu lăm, không bà con thân thiết. Các bà trở về trên căn nhà chung cư im ắng.
Khu nhà cho những người lớn tuổi. Chị Mai sống ở dãy nhà dưới với chị Hạ, nói qua cánh cửa khép hờ, buồn quá đi mất chị ơi!. Cô Điệp buổi sáng ra quét sân, tóc đã bạc trắng trên mái đầu. Bên kia là nhà chị Năm Lan, cũng sống một mình với tuổi bảy tám trơ vơ như tượng.
Trong dãy parking, những chiếc xe cũ nằm san sát nhau. Những chiếc Lexus hoặc Toyota từ đời 90. Nước sơn tróc. Màu ngày xưa đã đổi, phai đi theo thời gian. Như những người đàn ông đi ra đi vào trong căn nhà hẹp mà rỗng không. Ông Hoạt trở về nhà muốn nói, em đâu rồi. Rồi sà tới ôm bà. Nhưng không có bà mà chỉ là bóng đêm. Bóng đêm rùng rợn đến rùng mình, lạnh dọc theo đường xương sống.
Dãy chung cư im lìm, chứa những chiếc bóng lẻ. Ông nhớ đến câu hát, ơi những người sống lẻ loi một mình.
Sống lẻ loi một mình.
Trần Yên Hòa
*
Mời đọc qua Ebooks các Sách của Trần Yên Hòa đã xuất bản:
Xin click vào link sau:
https://issuu.com/dreamteam1005/stacks/fd347a6e1e9f428ebf88885eb4d6b2b
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét