tranh trịnh cung
Thượng Hải, 19h, một ngày tháng Tám
Hầy à, ngày xưa… bố... hoạt động thế là để đánh... lũ thực dân, đế quốc, cứu nước, bây giờ... con làm thế để... làm gì? Cẩn thận... chỉ mang oán khổ... cho dân! vị Đại tá già trong lần tỉnh táo hiếm hoi bên giường bệnh, khó nhọc nói với người con trai cùng ngành mới từ nước ngoài về.
Thôi, pá pa đừng nói nhiều nữa, mệt rồi, đầu óc ít tỉnh táo, pá pa
nghỉ đi! Con ra với mẹ và các em, người con trai có quân hàm khá cao cấp
của ngành vừa nói, vừa kéo chăn che phần ngực gầy hơi hở ra của bệnh
nhân già, trong phòng gắn máy lạnh.
Mẹ kiếp, ra ngoài được hơn nửa phút, thượng tá nói với em gái, nặng
nợ, bao giờ gánh nặng mới đi, vẫn còn đó, thỉnh thoảng lại thở ra, ảnh
hưởng hết con cháu.
Ấy, bác nói nhỏ thôi, bọn xung quanh nó nghe thấy không hay, cô em
gái nay cũng đeo lon kha khá trong ngành mật khẽ bảo ông anh và đưa một
gói xì gà La Havane ra định mời người anh.
Thôi, để lúc khác, bên kia anh còn nhiều, ông anh nói rồi ra mắt bảo hạ cấp đang ngồi phía ngoài xa chuẩn bị xe để ra về.
Anh nói cô nghe, ngày xưa khi ông nội còn ghế, chính anh đã nhắc ông
là ông nên mềm dẻo, đừng có thái độ nọ kia ở cơ quan, kẻo ảnh hưởng con
cháu. Nếu ông đã nghe, thì một là anh và chú và cả mấy anh chị em đã
thuận lợi biết bao, đỡ mất bao năm vất vả, lận đận, hai là ông nội về
hưu là chắc lon Tướng, chứ không phải là như bây giờ. Thượng tá bảo cô
em gái, mắt đánh ngược vào cửa sổ của căn phòng bệnh.
Nhưng thời của ông khác, thời anh em mình khác, anh nên thông cảm với ông, ông sẽ được vui! Người em gái nhẹ giọng.
Tất nhiên là tao thông cảm thì tao mới về thế này, chứ công việc bận
rộn bỏ mẹ! Thôi, anh lại có việc đi, chắc tuần sau, tháng sau ông có thể
khó qua, mọi việc anh dặn mấy anh chị em râu rể và mội người ở nhà cứ
thế mà làm.
***
Soho, 21h, vẫn còn trong tháng Tám
Mẹ kiếp, làm bao nhiêu việc bao nhiêu năm, bố trí bao đầu mối, theo
dõi và bẩm báo bao đầu tin, chỉ điểm bao đầu mối bất đồng, phản loạn
trong ngoài nước, chưa kể dàn dựng hết vụ thâm nhập nọ, bố trí vụ chui
sâu kia mà vẫn còn chưa đủ. Bây giờ lại bắt nọ, bắt kia, dọa là nếu
không hoàn tất đúng ý chỉ huy cấp cao, sẽ bị xem lại vị trí công việc và
bác các kế hoạch, đề xuất!, Số một ngồi đó, mắt nhìn xa xăm, điếu xì gà
tưởng như đã tắt, chỉ mấy ngón tay của người đang cầm nó mới biết nó
còn âm ỉ ra sao, bao lâu, còn trong đầu tự nói như đang lẩm bẩm.
Chúng nó có biết rằng để dàn xếp, đánh người vào đây, biến chỗ này
thành platform đa tầng, đa chức năng để làm bàn đạp cho các tuyến tha hồ
hoạt động ta đã mất bao nhiêu công sức không?
Đầu tiên là phải lừa được thằng thủ trưởng cũ, thiên tả của tòa báo,
trở cờ nửa vời từ quốc sang cộng, để nó cút xéo đi theo gia đình của nó
cho rộng chỗ, sách giáo khoa ngành dạy rồi “đã làm tình báo chui sâu,
thì phải leo cao và lãnh đạo trong cơ quan mình thâm nhập, chớ để có kẻ
khác ngồi trên đầu mình cản trở”, hắn, một thằng sính chữ, nhưng nhẹ dạ,
để lại chỗ quý báu này cho ta vào chiếm lĩnh, từ đó mới có thể chui
sâu, leo cao, rồi để không chỉ lũng đoạn platform, mà từ bàn đạp đó đánh
rộng ra nội bộ đối phương, tiếp cận bao nhiêu đầu mối, sắp đặt hoạt
động của bao nhiêu đặc tình, dọn ổ cho biết bao cơ sở, rồi tư vấn kịp
thời về thông tin về ý đồ, chiến lược, kế hoạch, nhân sự của xứ người và
bộ máy của chúng, nhân sự và các nguồn lực, lực lượng của chúng, cung
cấp cho trung tâm ở quê nhà, mà cái khó là lại phải đi ra an toàn từ
thâm cung hệ thống chính quyền, đảng phái, nghi viện, truyền thông, cộng
đồng của họ, đâu có phải là chuyện nhỏ và dễ dàng?
Vậy mà chúng còn đòi hỏi gì nữa?
Mẹ, chúng mày ép quá, tao sẽ có cách, hay là chúng mày đã có kế hoạch
để thằng số hai, hay thằng số ba, hay con số bốn, thằng số năm... hay
bọn trung tâm thứ cấp kia ở hải ngoại với bọn con ông cháu cha mới tuyển
vào vài năm nay, ngoi lên thay thế chỗ của ta và đá ta sang chỗ khác
sau mấy chục năm ta đã yên bề cắm rễ?
Đừng tưởng ta dễ chơi. Cực chẳng đã ta sẽ đào tẩu, hoặc đơn giản là làm đặc tình hai, ba, thâm chí bốn mang cho chúng mày biết tay!
Số một vẫn ngồi đó, nhưng đầu óc thì như một đôi chân, đi đi, lại lại
trong căn phòng chỉ huy, điều khiển của tuyến, không cách xa lắm nơi
hàng ngày vẫn đóng kịch ra vào làm việc trong vỏ bọc lãnh đạo một cơ
quan báo chí, truyền thông, nằm trong một hãng có khả năng gây ảnh hưởng
dư luận và dẫn dắt chính trị quốc tế, khu vực.
Mẹ, tao đào tẩu đấy, tối hậu thư à, tao đã làm gì mà để đến mức chúng mày phải ra tối hậu thư.
Chẳng qua chúng mày trâu buộc ghét bò ăn thôi!
Chúng mày phải biết, tao chui sâu leo cao ở nước ngoài mấy chục năm
qua là do tao có đại tài, có trình cao, có khả năng diễn giỏi hơn bất cứ
đưa nào mà chúng mày đã, đang, thậm chí sẽ gửi qua đây để hòng thay thế
ta.
Tao mất công học bao nhiêu ngoại ngữ, bỏ giấc mơ thiện lành để vào
ngành thổ tả này, rồi sau đó bỏ bao nhiêu thời gian ra để ngủ với đủ
loại đàn bà tây, phi, bồ, trắng, đen, nâu, đủ loại xứ người, (trong đó
có cả con vợ đương kim của ta đây)... nhất là bọn sếp đàn bà, phải đong
đưa quà cáp, ngửi hít, liếm láp chúng, dù chúng có đứa già hơn cả mẹ tao
ngày xưa, lại phải mất bao nhiêu công sức để đối phó ngày đêm với áp
lực kép hai, ba, bốn là đòi hỏi của tuyến, giật dây từ trung ương, từ
trung tâm bên ngoài, cho tới cả chi bộ đặc biệt ở cơ quan, mà chính chi
bộ ấy do ta góp tay lập nên chứ ai, để thi triển bao kế hoạch, chiến
dịch lớn nhỏ, làm hài lòng và thăng chức cho bao quan chức ở hải ngoại
và trung tâm quê nhà. Nói cho ngay nhé, những tấm huân huy chương, mề
đay, chức quyền, tài sản của các người, giàu sang của con cái, vợ con
các người, là có phần mồ hôi, công sức của ta đó! Lũ vô ơn. Bây giờ lại
đòi cho ta nghỉ hưu giữa chừng à! Đừng hòng!
Ta ở đây lâu quen rồi, bảo ta sang xứ khác ngay cạnh đây bên châu Âu,
chưa chắc ta đã đi, ngỡ là bảo rút ta về, còn ông già của ta nếu ông
không qua khỏi, thì ông cứ đi thôi. Ông một ngả, ta một đường.
Mà ông già đó nằm mê mệt suốt thì không sao, cứ lúc ta về thì lại hơi
tỉnh thì lại thở ra dạy dỗ, trong khi máy móc chúng nó ghi hình, ghi âm
lén giăng đầy buồng.
Ông phải biết thời ông khác, thời tôi khác, điều đứa em gái nói cũng đúng đấy, chỉ có khác ở cách hiểu thôi.
Thời ông là còn dân, còn mình, còn thời tôi là... còn đôla, còn Euro, còn đồng Bảng, còn Nhân dân Tệ, thậm chí Cuba tệ, Bắc Hàn tệ là còn mình!
Ok, quay lại vụ "tối hậu thư", chính ta chứ không phải các người sẽ đưa ra tối hậu thư!, số một gằn giọng.
Và điều kiện của ta đây, nếu các người không để ta yên, ta sẽ cho cả
London, Brussels, Berin, Paris, Bonn, Washington D.C., New York, Prague,
Warsaw, Budapest, Brussels…, cho tới Canberra, Melbourne, Singapore,
Hán Thành, Tokyo, Bangkok, PhnomPeng v.v... đủ thứ biết rõ cả mạng lưới
đặc tình của các người, à của tụi ta, ở đâu, làm gì, tổ chức ra sao, dày
mỏng thế nào.
Ta nói là sẽ làm, chứ còn khi đó, bọn như đứa số 2 thân tuyên giáo,
phản gián, thành ủy, đứa số 3 chui sâu vào công đoàn cánh tả, thực ra là
đặc tình gắn với liên ngành bên nhà, đứa số 4 thân đại Tổng cục thuộc
bộ quốc phòng, đứa số 5, dù được bố trí nghỉ hưu giả, thuộc tuyến ngoại
giao, rồi bọn 6, 7, 8…, tụi xyz, abc…, rồi cả lò cả lũ trong ngoài các
tòa đại sứ, đại diện thương mại, trong hội doanh nghiệp, kiều dân hải
ngoại, hội hữu nghị, nhóm trí thức, chuyên gia yêu nước, câu lạc bộ văn
nghệ sỹ xa quê, chưa kể các loại đặc tình, đầu mối, bọn cộng tác viên,
bọn cảm tình tây, phi, bồ, trắng, nâu, lai vân vân, vân mây đủ loại kia
lần lượt bị phơi trắng bụng và nướng lò là bình thường.
Các người tính sao, khi ta sẽ xì thông tin ra để liên tục các sứ quán
của các người sẽ mất từ một nửa, tới thậm chí ba phần năm cán bộ ở hàng
loạt nước và văn phòng đại diện ngoại giao, và chúng, bọn công khai,
bán công khai, bọn bất hợp pháp, đặc tình đủ loại v.v… sẽ bị trục xuất
nhất loạt về nước trong một vài tháng tới, nhất là trong đó có bọn đội
lốt nhà báo, phóng viên, đại diện hãng tin, thương mại, bọn học giả, học
thật, tụi nghiên cứu sinh, thực tập viên khoa học, công nghệ này nọ,
kia khác?
Tỉu nà ma tụi bay! Người không động đến ta, thì ta không động đến
người! Nhất là đừng động đến ghế, tiền bạc và vị trí đang hưởng lạc của
ta, sự sung sướng yên ấm mấy chục năm qua của gia đình ta tại đây!
Số một tiếp tục trầm ngâm, nhưng trong đầu, có một đôi chân đang
cuồng loạn đi lại giậm gót giày trên sàn, trong căn phòng được tuyến
thuê dài hạn ở Soho, với mấy cánh tay lúc thì như đập bàn, lúc như đập
ghế, lúc vung lên như chém dao, hay ngón tay siết lại như sắp nổ súng
vào đầu, vào mặt, vào gáy ai!
Bên ngoài, bỗng có tiếng gõ cửa, mặc dù phòng đã được cài tín hiệu "không làm phiền!"
Một trợ lý đưa một mảnh giấy nhỏ vào, rồi cô ta bước ra ngay, sau khi nhìn thấy mặt số một đang nhăn lại, méo mó!
***
Mẹ kiếp vừa bay sang, ngồi chưa ấm chỗ, lại bay về?
Vậy là bố già đi rồi? Hy vọng đây là tin thật, chứ không phải là cạm bẫy!
Nói đoạn, số một liền mở máy, chuẩn bị liên lạc với đầu mối ở quê nhà để thẩm định "tin nhà" độc lập.
"Đéo thể nào tin bọn sỹ quan điều kiển, bọn case officers chó má nào
hết, kể cả bọn thủ trưởng nữa và ngay cả khi có cái đám ma kia!", Số một
lại lẩm bẩm trong đầu, một tay bấm phím bấm điệu nghệ để gõ mật khẩu
vào, tay kia khẽ vẩy tàn từ điếu xì gà vẫn âm ỉ cháy nãy giờ, vào một
chậu hoa giả để cách không xa bệ chiếc cửa sổ cũ vốn đã được bịt kín
mít…
Ngô Quốc Phong
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét